TOP 5 ví dụ về hành động tích cực thể hiện tinh thần lịch sự trong công cộng hay, đặc sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 5 rèn luyện kỹ năng kể chuyện thật tốt, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người.
Để bài kể chuyện thêm sống động, các em cần ghi nhớ những mẫu gương thực hiện tinh thần lịch sự trong công cộng đã học hoặc được nghe kể, trong sách, báo, rồi kể lại, nhanh chóng hoàn thiện tiết Kể chuyện của mình. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Hành động tốt thể hiện tinh thần lịch sự trong công cộng - Mẫu 1
Trái đất này không thuộc sở hữu của bất kỳ ai riêng lẻ, mà là của chúng ta cùng. Sống trong một cộng đồng, mỗi người đều cần thể hiện nếp sống văn minh và lịch sự. Một câu chuyện đã xảy ra vào cuối tuần vừa qua đã giúp tôi nhận ra trách nhiệm cá nhân của mình trong xã hội. Đó là câu chuyện về một hành động tích cực thể hiện tinh thần lịch sự trong công cộng.
Vào Chủ nhật, nhóm của chúng tôi tổ chức một buổi dã ngoại ngoài công viên. Công viên được phủ bóng bởi những cây xanh, và bãi cỏ mềm mại khiến cả nhóm đều thích thú. Chúng tôi trải ra những chiếc thảm nhỏ, sắp xếp đủ loại đồ ăn và nước uống, và cùng nhau tham gia các trò chơi. Sau đó, khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua kẽ lá làm cho chúng tôi cảm thấy dễ chịu, cả nhóm ngồi xuống để ăn uống. Chúng tôi cười đùa và trò chuyện vui vẻ. Đột nhiên, một người bạn nhìn thấy một em bé đang bán vé số và kẹo cao su từ xa. Không hiểu vì sao, họ bắt đầu cười toe toét:
- Nhìn cái mặt và bộ quần áo bẩn thỉu của em bé kia kìa. Thật là buồn cười quá đi!
- Hahaha…!
Sau đó, toàn bộ nhóm cười lớn. Tôi chỉ nhìn cô bé mà thôi. Tôi đồng cảm với tình cảm không may của cô ấy và tức giận với thái độ của những người bạn. Dường như cô bé nghe thấy tiếng cười từ phía chúng tôi nhưng chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hỏi xem có ai muốn mua kẹo hoặc vé số không. Cả nhóm vẫn cứ cười, cho đến khi một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên cạnh vang lên:
- Mẹ ơi, em bé ấy thật đáng thương. Con có thể dùng tiền tiết kiệm để mua kẹo cho em ấy được không ạ?
Thì ra đó là một cô bé khoảng năm tuổi. Em nhìn vào số tiền trong tay rồi nghiêng đầu hỏi mẹ. Mẹ nhìn sang nhóm chúng tôi rồi ôn tồn xoa đầu con gái:
- Được thôi. Con ngoan lắm.
Có vẻ như em bé chỉ chờ đợi điều đó, cô bé lảo đảo chạy lại gần em bé kia, đưa những tờ tiền nhỏ ra. Cô bé ngạc nhiên nhưng sau đó mỉm cười rạng rỡ, cẩn thận đóng gói những chiếc kẹo mút vào giấy. Sau đó, em bé cảm ơn mẹ của cô bé kia và quay đi, trong khi cúi xuống để nhặt rác. Chúng tôi đứng nhìn cô bé bán vé số đó, nhặt từng mảnh vỏ trái cây, hộp kẹo và rác trên đường trong công viên để bỏ vào thùng rác. Một người đàn ông đang quét lá nói:
- Cô bé nhỏ tuổi, phải bán hàng rong để giúp mẹ nhưng lại rất ngoan. Mỗi ngày nó đều đến đây, nhặt rác xong mới về. Nhiều người ngày nay không ý thức bằng nó.
Chúng tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy đống rác từ bánh kẹo chúng tôi mang đến và những lần xả rác không ý thức trước đó. Chúng tôi hối lỗi về những lời nói xúc phạm đối với cô bé. Hành động của cô bé 5 tuổi giúp chúng tôi nhận ra sự thiếu văn minh trong hành động ở nơi công cộng. Chúng tôi về nhà với tâm trạng rối bời, hiểu được nhiều điều ý nghĩa.
Một ngày cuối tuần, một câu chuyện nhỏ nhưng lại là hai ví dụ về nếp sống văn minh trong công cộng. Trong cuộc sống, có nhiều hoàn cảnh khác nhau, việc tôn trọng hoàn cảnh của người khác cũng là một biểu hiện của nếp sống văn minh. Đặc biệt, mỗi người chúng ta cần có ý thức với môi trường sống của bản thân.
Hành động tốt thể hiện nếp sống văn minh ở nơi công cộng - Mẫu 2
Hôm nay là Chủ nhật, từng chú chim non reo vui trên cành, ánh nắng vàng lan tỏa khắp đường phố. Bất ngờ mẹ gọi em: 'Minh ơi, đi chợ cùng mẹ nhé!'. Sau một lúc, em và mẹ đã đến chợ, và em tự hỏi tại sao đông đúc như vậy. Em chạy ra xem.
Trên đường phố, có những mảnh vỡ, nhưng mọi người vẫn đi qua không quan tâm. Em hỏi chú An thì mới biết rằng đó là mảnh vỡ của cô bán sữa. Sáng nay, khi cô đang bán sữa, một anh chạy qua va phải xe cô làm đổ hết sữa, nhưng anh ta không xin lỗi và chỉ chạy đi. Cô ấy nói, gia đình cô phụ thuộc vào sữa, giờ hết sữa rồi. Em đến gần thì thấy cô đỏ mặt, mắt đỏ rơm, và cô bị cười chế giễu: 'Mấy chai sữa thôi mà, đừng khóc nhé, tôi không mang lửa đốt cô đâu!'
Mặt cô bé trở nên buồn biết bao, nước mắt tuôn dài trên má cô. Mọi người xung quanh nói: 'Có cả chục chai kia đấy, không ít chút nào!' rồi sau đó cũng lủi thủi đi. Bầu trời lại u ám, mọi người vẫn đi qua không màng. Có người đi ngang qua bảo: 'Thật là đáng thương, nhưng thôi, không phải là việc của mình' và rồi đi điều. Em thấy thương cô bé, bỗng có một cụ già ra khỏi nhà. Dù đã già, hai má cụ vẫn rất nhỏ, nét mặt hiền từ của cụ khiến mọi người đều quý, yêu mến. Cụ bảo: 'Ôi trời ạ, thật là không nhân từ, như thế mà cũng bỏ đi được sao?' Rồi cụ đi vào trong nhà lấy cái gì đó, thì ra cụ lấy cái chổi và một cái xẻng đã cũ. Cụ quét sạch sẽ, nhân tiện cụ còn quét luôn cho nhà bên cạnh vì thấy nó rất bẩn. Khi quét xong, cụ vun đống rác vào xẻng và đổ đi. Sau đó, cụ gọn gàng cất chổi xẻng vào một chỗ rồi đi ra an ủi cô bé: 'Thôi con ơi, đừng buồn, đừng giận cái loại bất lương ấy'. 'À, đây có ít tiền, cụ cầm đi mua mớ rau, mớ hành mà ăn'. Ban đầu cô bé từ chối, nhưng cụ vẫn đưa vào tay cô. Bây giờ, cô mới nói: 'Bà ơi, con cảm ơn lòng nhân từ của bà, con sẽ đền ơn, nhưng thôi, bà cầm đi mà an dưỡng tuổi già'. 'Ờ, con này, con nhận đi, cầm đi!' Cụ nói mãi con mới nhận, mấy cô hàng nước cũng hối hận lắm, mặt họ đỏ vì xấu hổ, họ cũng xin lỗi cô và góp một chút. Em cảm động và tự hỏi: 'Tại sao mình không giúp cô bé nhỉ?' Đang nghĩ thì mẹ gọi: 'Minh ơi, về nhà thôi'. Em theo mẹ về.
Em rất biết ơn trước lòng tốt của bà cụ, bà thật là lương thiện. Em sẽ cố gắng trở thành một người như bà.
Hành động tốt thể hiện nếp sống văn minh nơi công cộng - Mẫu 3
Đứng bên cửa sổ, tôi đột nhiên nhớ lại một câu chuyện đã ảnh hưởng sâu sắc trong tôi từ khi tôi kết thúc lớp 4. Qua câu chuyện đó, tôi đã nhận được lời khuyên hữu ích từ Lê, người bạn tốt của tôi.
Hôm đó, trời nắng đẹp, những chú chim hát vang cùng bầu trời xanh làm không khí thêm phần vui vẻ, hào hứng. Tôi và Lê nắm tay nhau, cùng lên xe buýt để về nhà. Xe đông người, nhưng may mắn cho chúng tôi là còn một chỗ trống, đủ cho hai người. Hai chúng tôi ngồi xuống. Một lúc sau, có một ông cụ đứng trước chúng tôi và hỏi:
- Cháu có thể để ông ngồi tạm được không?
Tôi đáp:
- Thưa ông, không được đâu ạ! Bây giờ trời đã nắng rồi, chỗ của chúng cháu cũng đông. Ông ngồi lên không đủ chỗ đâu, lại còn nóng nữa kia ạ!
Nghe tôi nói, ông trả lời:
- Ừ, ừ! Cũng được, ông xin lỗi vì đã làm mất thời gian nghỉ của các cháu!
Ông đứng dậy, vươn tay để nắm thanh sắt. Đúng lúc đó, Lê nói với ông:
- Ông ơi, hãy ngồi chỗ của cháu đi, ông đứng lâu như vậy, dễ bị bệnh lắm!
- Còn cháu thì sao?
Ông hỏi lại:
- Cháu không sao ạ! Cháu vẫn rất khoẻ!
Ông buông tay, đi đến chỗ tôi sau khi Lê trả lời. Nhìn thấy ông bên cạnh, tôi tự cảm thấy xấu hổ và nhận ra hành động của Lê là đúng đắn, chỉ có như vậy mới thể hiện được nếp sống văn minh của học sinh. Tôi lúng túng xin lỗi ông cụ:
- Ông ơi, cháu xin lỗi ông ạ!
Ông nói với tôi:
- Em thật tốt. Còn em đã xin lỗi ông là ông vui rồi.
Nghe lời ông, tôi bỗng mỉm cười với ông như cháu với ông nội của mình. Xe buýt dần chậm lại. 'Xịch!' xe dừng, chúng tôi và ông cùng xuống. Ông tạm biệt tôi trước, sau đó đến lượt Lê. Trước khi ra đi, Lê nói:
- Mình rất vui khi được nghe cậu xin lỗi như vậy. Điều đó chứng tỏ cậu đã trở thành một người có nếp sống văn minh, có đạo đức và là một học sinh ngoan. Nhớ nhé, cần phải tôn trọng người già. Trong mọi tình huống, hãy nhớ ba từ: tôn trọng, lễ phép và lịch sự. Đã muộn rồi, tớ phải đi. Tạm biệt nhé!
Những lời khuyên của Lê, tớ mãi không quên. Nếu mọi người trên thế giới này đều tốt như Lê, thì thế giới này sẽ đẹp biết bao.
Nếp sống văn minh ở nơi công cộng - Mẫu 4
Hôm nay, một ngày tuyệt đẹp với ánh ban mai rực rỡ, bố được nghỉ làm nên quyết định đưa cả gia đình về quê chơi. Tất nhiên, tôi là người vui sướng nhất. Khi chiếc xe chạy, có một bàn tay gầy guộc vẫy vẫy và nói mệt nhọc: “Bác ơi! Chờ một chút nhé.”
Bà cụ già đã điều động đôi chân già nua của mình để bước lên xe. Mọi người để ý rằng bà đã trải qua nhiều khó khăn. Dù xe đã chật ních nhưng không còn chỗ trống, bà vẫn phải đứng dù đôi chân đã yếu và cơ thể gầy gò. Trên đường, khi phanh gấp, bà thỉnh thoảng bị bật ra hoặc ngã về phía trước. Tiếng than phiền cực nhọc của bà khiến mọi người đều đau lòng. Bỗng một giọng nói dịu dàng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Bà ơi, ngồi vào đây nhé.” Nghe thấy giọng nói, bà cụ nhìn lên và thấy một cô gái trẻ xinh đẹp. Mặc dù bà cảm thấy ngần ngại, nhưng cô gái vẫn nói ấm áp. Bà cụ cố gắng từ chối, nhưng vì sự nhất quyết của cô gái, bà cụ đành ngồi vào chỗ của cô. Một người đàn ông lên tiếng: “Thật dở hơi khi chỗ ngồi tốt lại phải nhường cho một bà cụ.” Nghe anh thanh niên nói thế, bà cụ liền nhìn cô gái với vẻ ái ngại, nhưng cô gái phản đối: “Việc tôi nhường chỗ cho bà cụ không liên quan gì đến anh ấy.” Anh thanh niên cũng phản ứng: “Con tự tiện mà chính mình lại bị đứng ấy mà!” Nghe thấy tiếng của một ông cụ, mọi người ngỡ ngàng. Ông cụ nói: “Cô bé nhường chỗ cho bà cụ là việc tốt mà. Tại sao cháu lại nói như vậy?” Anh thanh niên lặng im và cúi đầu. Thấy sự việc đã được giải quyết, bố tôi lên tiếng: “Này cháu ơi! Hãy tưởng tượng xem nếu cháu là bà cụ, cháu sẽ ngồi hay không? Hay là cháu sẽ đứng đến cuối chặng?” Anh thanh niên thất thần và không nói gì nữa.
Khi về quê, tôi ngay lập tức ôm chặt ông và kể về câu chuyện trên xe, thể hiện nguyện vọng sẽ học theo hành động của cô ấy khi lên lớp.
Nếp sống văn minh ở nơi công cộng - Mẫu 5
Sau vài ngày nắng, vào một buổi sáng, tôi kéo Dũng ra sân đá bóng nhưng Dũng cứ bảo đi ra ngoài đường. Buổi chiều, tôi phải theo.
Khi tôi và Dũng mới chơi được hai hiệp, bác An đi ngang qua. Bác khuyên chúng tôi không nên đá bóng trên đường nhưng chúng tôi không chịu nghe. Không lâu sau đó, một cụ già trên sáu mươi tới và khuyên bảo chúng tôi không nên đá bóng trên đường vì nguy hiểm. Dũng phớt lờ và không để ý.
- Các cháu không nghe à! - Ông già tiến lại gần Dũng.
- Ông đi đi, không liên quan gì đến ông cả. – Dũng nhếch môi lên. Tôi tôn trọng ông già quá, nên chạy lại và nắm tay ông: “Ông ơi, xin ông thông cảm cho chúng cháu! Dũng thằng bạn của tôi thường quái quỷ!“...
Khi nói, tôi dẫn ông qua đường vì sợ Dũng sẽ nói thêm điều gì không lễ với ông.
Tôi quay lại nhìn Dũng, mặt vẫn căng thẳng. Tôi lên tiếng với nó một cách dịu dàng:
- Dũng à, không nên nói quá đà như vậy với ông già. Ông ta nói đúng đấy, chúng ta vào sân đi!
Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng với Dũng vì nó lớn tuổi hơn tôi và cũng sợ nếu nó nổi giận thì khó chịu lắm. Nhưng nó vẫn cứng đầu, đáp lại:
- Mày quấy rối ông già à. Mày không đá, tao đá. – Nói như vậy, Dũng vẫy bóng một mình theo kiểu Ma-ra-đô-na, chạy lại rồi dừng, lại chạy ngược giữa đường.
Một chiếc xe màu xanh lao tới đột ngột. Trong lúc đó, Dũng vẫn mải mê đuổi theo quả bóng. Người lái xe phanh chóng mặt nhưng không kịp, xe lao vào gốc cây. Tôi chạy lại lo sợ Dũng có chuyện. May mắn, Dũng không bị gì, nhưng người lái xe bị thương nặng. Tôi và Dũng gấp đi bệnh viện, nhờ bác sĩ chăm sóc người lái xe. Người lái xe được cứu chữa kịp thời.
Chúng tôi trở về, im lặng bên nhau như hai người xa lạ. Trưa đó, Dũng đến nhà tôi. Tôi biết ý của nó nên sửa soạn gọn gàng và ra ngoài. Tại bệnh viện, tôi bảo Dũng đợi ngoài, rồi tôi vào. Dũng trông như say rượu. Tôi vào phòng chú lái xe, cảm thấy lo lắng. Chú đang được gây mê. Tôi ngồi bên chú, buồn bã... Khoảng 4 giờ chiều, chú tỉnh. Chú nằm xuống, nhưng tôi nhắc nhở: “Chú nên nằm nghỉ.” Chú nghe và nằm xuống. Tôi nói với Dũng: “Nếu lúc đó mình nghe lời bác An và cụ già, không đá bóng trên đường, chẳng có chuyện này.” Dũng chỉ gật đầu. Khi chú lái xe tỉnh dậy, hai chúng tôi chạy tới, chúng tôi xin lỗi chú:
- Các cháu ạ, đã nghe câu chuyện của các cháu. Biết nhận lỗi là tốt, sửa lỗi mới là quan trọng. – Chú nắm hai tay nhỏ của chúng tôi. Dũng rút tay lại, có lẽ anh ta cảm thấy hối tiếc vì không xứng đáng được tha thứ nhanh chóng.
Chiều hôm đó, thấy Dũng lẻn đi vào bệnh viện mang theo táo và bánh, tôi không làm gì, giả như không thấy.