Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài tập) - Mẫu 1
Trong hành trình cuộc đời, ai cũng có những sai lầm và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi nhớ mãi một lần khi tôi còn học lớp sáu, khi tôi thường xuyên lơ là việc học. Cô giáo chủ nhiệm đã phải gọi điện thông báo cho bố mẹ về tình trạng của tôi.
Trong những lúc như vậy, mẹ luôn dành cho tôi sự quan tâm và những lời khuyên nhủ ân cần. Dù vậy, tôi thường chỉ nghe qua loa rồi lại quên đi. Tuy nhiên, một sự việc trong quá khứ đã làm thay đổi tôi hoàn toàn.
Một tối nọ, sau khi tan học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi. Chúng tôi đã vui đùa quên giờ, và khi trời tối sẫm, tôi nhận ra mình cần về nhà gấp. Trong lúc vội vàng, tôi đã va vào một chiếc xe máy và bị ngã đau cả tay lẫn chân. Khi tỉnh lại, tôi thấy mẹ đang ngồi bên giường bệnh. Tôi rất muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy ngại.
Nhìn vào đôi mắt lo lắng của mẹ, tôi cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc của bà. Những ngày sau khi xuất viện, mẹ vẫn nấu những món ăn tôi yêu thích. Tôi rất cảm động và nhận ra mình cần thay đổi. Tôi hứa sẽ chăm chỉ học hành để làm mẹ tự hào, và hiểu rằng mình phải nỗ lực để đạt được điều đó.
Kể về một lần em phạm lỗi như bỏ học, nói dối, hoặc không làm bài tập - Mẫu 2
Mỗi kỷ niệm đều để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi. Một sự việc đặc biệt mà tôi nhớ mãi là lần tôi trốn học cùng nhóm bạn để chơi điện tử. Vào một buổi sinh hoạt trường, cô giáo yêu cầu lớp tự quản để tham gia họp. Hùng mời tôi ra cổng trường chơi, nhưng cô giáo phát hiện và nhắc nhở cả lớp. Cô còn hứa sẽ gặp phụ huynh vào cuối tuần, khiến tôi rất lo lắng vì bố tôi rất nghiêm khắc.
Cuối tuần, cô giáo đến nhà tôi, nhưng chỉ có mẹ ở nhà vì bố đi công tác. Cô trò chuyện với mẹ khoảng một giờ rưỡi rồi ra về. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng vẫn lo lắng. Sau khi cô giáo đi, mẹ gọi tôi lại, và mặc dù mẹ nhẹ nhàng, tôi lại phản ứng khó chịu. Mẹ im lặng nhưng ánh mắt bà buồn. Khi bố về, tôi đọc một bức thư của bố khiến tôi xúc động. Tôi nhận ra sự hy sinh của mẹ và cảm thấy hối hận. Buổi tối, tôi đã tự nguyện giúp mẹ rửa bát và xin lỗi cả bố và mẹ. Họ ngạc nhiên nhưng sau đó cảm động và nói, 'Không sao, con biết lỗi là tốt rồi!' Tôi ôm chặt bố mẹ và khóc, cảm nhận tình yêu vô điều kiện của gia đình. Kỷ niệm này thật sự có ý nghĩa với tôi.
Kể về một lần tôi phạm lỗi như bỏ học, nói dối, hoặc không làm bài - Mẫu 3
Trong cuộc đời, mỗi người đều trải qua những sai lầm, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi muốn chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ từ đầu năm lớp sáu, một bài học quý giá về sự trung thực và ý thức học tập.
Hôm đó, lớp tôi có bài kiểm tra Ngữ văn quan trọng. Thay vì ôn tập, tôi lại mải mê xem phim yêu thích, và đến trường, tôi chỉ kịp lướt qua tài liệu một lần. Tôi thấy bạn Lan, người luôn học chăm chỉ, đã ôn tập kỹ càng. Lo lắng, tôi nhờ Lan giúp đỡ.
Nhận ra rằng không thể chép bài từ Lan trong thời gian ngắn, tôi buộc phải tự làm những câu đã học trước đó. Kết quả là tôi chỉ đạt ba điểm, cảm thấy thất vọng và hối hận. Cô giáo nhắc nhở về tầm quan trọng của học tập và trung thực trong kiểm tra, và tôi nhận ra lỗi lầm của mình.
Từ lỗi lầm này, tôi đã học được bài học quý giá về trung thực và học tập. Tôi quyết tâm cải thiện bản thân và chăm chỉ học hơn. Tôi cũng hiểu rằng gian lận trong kiểm tra là nghiêm trọng và trung thực luôn là phẩm chất quan trọng trong cuộc sống.
Kể về một lần tôi mắc lỗi như bỏ học, nói dối, không làm bài - Mẫu 4
Tuổi thơ chúng ta đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ, và tôi cũng vậy. Trong ký ức đó, có một sự việc đặc biệt khiến tôi nhớ mãi, đó là lần tôi đã nói dối mẹ.
Sự việc xảy ra khi tôi học lớp năm. Tôi vốn thông minh nhưng lười biếng và hay nói dối. Một buổi sáng, không muốn đến trường, tôi đã tạo ra một cái cớ giả vờ bị đau bụng để nghỉ học. Khi mẹ thấy tôi không xuống ăn sáng, bà vội vã vào phòng kiểm tra và lo lắng tìm dầu để xoa bụng cho tôi. Mặc dù cảm thấy tội lỗi, tôi vẫn im lặng và không thừa nhận. Sau đó, mẹ quyết định gọi điện báo tôi không thể đến trường vì bệnh.
Khi mẹ rời khỏi nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nhanh chóng dậy để xem phim và thưởng thức món ăn yêu thích. Tuy nhiên, sự vui vẻ của tôi bị cắt đứt khi mẹ bất ngờ trở lại với một túi thuốc và hộp cháo ấm. Mẹ tỏ ra sốc và thất vọng khi phát hiện ra sự thật, và tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì đã lừa dối bà.
Cuối cùng, tôi quyết định xin lỗi mẹ. Tôi vào phòng mẹ và nói: 'Con xin lỗi mẹ, con đã nói dối để được nghỉ học hôm nay. Đó là sai lầm, và con hy vọng mẹ có thể tha thứ. Con hứa sẽ không bao giờ nói dối nữa và nếu con mắc lỗi, mẹ hãy phạt con nhưng đừng mất niềm tin vào con.'
Lúc đầu, mẹ không nói gì, và tôi lo sợ rằng mình sẽ không được tha thứ. Nước mắt tôi không thể ngừng rơi. Nhưng rồi mẹ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi và nói: 'Mẹ rất vui khi con biết nhận lỗi. Hãy nhớ lời hứa này, và mẹ sẽ luôn theo dõi con một cách cẩn thận.'
Sau sự việc đó, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi trở nên chăm chỉ, trung thực và không còn nói dối nữa. Sự thay đổi này là nhờ tình yêu và sự dạy bảo của mẹ. Tôi luôn trân trọng bài học này và cảm ơn mẹ vì sự tha thứ và sự thấu hiểu.
Kể về một lần tôi mắc lỗi như bỏ học, nói dối, không làm bài - Mẫu 5
Trong cuộc đời, chúng ta đôi khi mắc phải sai lầm, và điều quan trọng là học hỏi từ chúng. Một kỷ niệm đáng nhớ của tôi từ thời học sinh lớp sáu là một bài học về tình bạn và trách nhiệm.
Ngân Khánh, người bạn thân nhất của tôi, và tôi đã cùng chia sẻ nhiều kỷ niệm vui buồn từ nhỏ. Chúng tôi luôn hiểu và quan tâm lẫn nhau. Tuy nhiên, có một sự việc đã làm tổn thương mối quan hệ thân thiết của chúng tôi.
Vào một ngày chủ nhật, chúng tôi dự định mua quà sinh nhật cho bố của Khánh và hẹn nhau lúc bốn giờ tám sáng tại cổng trường. Tuy nhiên, tối thứ bảy, bố tôi đã mời cả gia đình đi xem một bộ phim vào sáng chủ nhật, bộ phim mà tôi rất háo hức. Do đó, tôi quên mất cuộc hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, khi tôi cùng gia đình đến rạp chiếu phim, tôi hoàn toàn không nhớ gì về cuộc hẹn với Khánh. Khi gần đến giờ hẹn, điện thoại tôi rung lên với một tin nhắn từ Khánh nhắc nhở về cuộc hẹn. Tôi lập tức cảm thấy lo lắng và gọi điện xin lỗi bạn.
Khánh trả lời điện thoại với sự lịch sự:
- Thu ơi, có chuyện gì vậy?
Tôi đáp một cách ngượng ngùng:
- Khánh ơi, tớ xin lỗi vì đã quên cuộc hẹn với cậu. Hiện tại, tớ đang đi xem phim cùng gia đình.
Khánh vẫn rất thông cảm:
- Không sao đâu, Thu. Tớ sẽ tự đi mua quà.
Tôi lập tức đáp lại:
- Rất tiếc, Khánh, đừng giận tớ nhé. Để chúng ta đi cùng nhau vào ngày mai sau giờ học, được không?
Khánh đồng ý:
- Được rồi, mai tớ sẽ chờ cậu sau giờ học.
Tôi cúp máy và cảm thấy nhẹ nhõm. Dù Khánh đồng ý, tôi biết cô ấy vẫn cảm thấy thất vọng. Tôi tự trách mình vì đã quên cuộc hẹn.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp và ngay lập tức xin lỗi Khánh. Khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tôi cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đi chọn quà sinh nhật cho bố của Khánh và tôi cảm thấy vui vì đã sửa chữa được lỗi lầm.
Kỷ niệm này đã dạy tôi nhiều điều về việc giữ lời hứa và trách nhiệm, nhất là khi liên quan đến những người bạn thân thiết.