Đề bài: Kể về một sự kiện làm mẹ buồn
I. Cấu trúc chi tiết
II. Mẫu văn bản
Kể về một sự cố làm đau lòng mẹ
I. Dàn ý Kể về một lần phạm lỗi khiến mẹ buồn (Chuẩn)
1. Mở bài:
- Tả cảm xúc hối hận vì hành động sai lầm.
2. Phần thân bài:
- Bối cảnh: Ngôi nhà thân yêu
- Thời điểm: Sáng thứ hai trôi qua
- Tình huống: Trễ giờ học vì thức khuya chơi game với bạn.
- Mạch truyện:
+ Hậu quả của đêm trước, vì chơi game quá giờ nên đi ngủ muộn.
+ Sáng hôm sau, tỉnh dậy muộn, trễ giờ vào học → Hậu quả là trễ giờ học.
+ Dối trá mẹ, nói cô giáo ốm để được về sớm.
+ Mẹ phát hiện mọi chuyện và cảm thấy buồn bã.
- Tư duy, tâm trạng sau khi phạm lỗi.
+ Hối hận vì việc nói dối với bố mẹ.
+ Thành thật xin lỗi bố mẹ vì lỗi lầm và hứa không lặp lại.
+ Bố mẹ hiểu và tha thứ, đồng thời nhắc nhở.
- Kết luận:
3. Kết bài:
Tư duy, bài học rút ra từ câu chuyện.
II. Bài văn mẫu Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn (Chuẩn)
Cuộc sống của chúng ta đầy ắp những trải nghiệm, từ niềm vui hạnh phúc đến những nuối tiếc ân hận. Những kỉ niệm đó là bài học quý báu, giúp ta trở nên hoàn thiện và trưởng thành. Hôm nay, mình sẽ chia sẻ câu chuyện về một lỗi lầm làm buồn lòng bố mẹ, để nhớ mãi bài học quý giá mà cuộc sống mang lại.
Trong bí mật buổi sáng thứ hai, mọi thứ trở nên tồi tệ. Hôm trước, cuộc gặp gỡ với thằng bạn thân đã khiến mình lên giường muộn. Lời nhắc nhở của mẹ giữa đêm trở thành tiếng nói vô nghĩa, bị vùi dập bởi cuộc phiêu lưu trên màn chơi. Sáng hôm sau, ngày đầu tuần học, mình trải qua sự đau đớn khi mắt còn buồn ngủ, cố gắng mở đầu một ngày mới.
- Ôi! 9 giờ 30 rồi. Trời ơi! Đã trễ buổi học!
Mình hoảng sợ. Tiết Anh văn có bài kiểm tra, tiết Toán thì ôn tập nội dung thi giữa kì. Nhanh chóng vào nhà vệ sinh, thay đồ, mình nắm cặp và bước ra khỏi cổng. Mẹ vừa về nhà. 'Ủa, sao mẹ về sớm thế này? Còn sớm mà!', mình tự nói. Lo sợ về phản ứng của mẹ, mình bối rối không biết phải nói sao. Mẹ, người luôn nhắc nhở về việc đi ngủ sớm, bất ngờ về sớm và đối diện với sự thất bại của mình.
Mình chào mẹ, hậu quả trước mắt. 'Dạ, hôm nay vì cô giáo bị ốm nên lớp con được nghỉ hai tiết Ngữ văn ạ.' Lời nói thoải mái trôi qua, nhưng nội tâm mình đang hốt hoảng vì mối lừa dối. Tâm trạng trên khuôn mặt mẹ chưa dứt, nụ cười còn lạc quan giữa nỗi lo và sự hối tiếc của mình.
Mẹ mỉm cười nhẹ, vuốt nhẹ đầu tôi và nói:
- Hôm nay mẹ hơi mệt, nên mình về sớm một chút nhé. Bạn lên nhà thay đồ và giúp mẹ chuẩn bị bữa trưa nhé!
Tôi gật đầu nhẹ và nhanh chóng đi lên phòng, trong lúc nghĩ: 'Không sao, mẹ sẽ không biết mình nghỉ học hôm nay đâu. Bài tập sẽ nhờ Tuấn chụp lại để nghiên cứu thôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi'.
Sau khi thay đồ, tôi xuống nhặt rau và rửa bát. Bữa trưa hôm nay đơn giản vì mẹ hơi mệt. Mâm cơm nhanh chóng được bày ra, và đúng lúc đó, bố vừa về nhà. Mọi người ngồi ăn, trò chuyện bình thường, nhưng có vẻ hôm nay mẹ không thấy vui lắm. Tuy cảnh báo sáng đã qua, nhưng có vẻ mọi thứ chưa kết thúc. Sau bữa ăn, mẹ nghiêm túc nhìn tôi và nói:
- Con không đến lớp hôm nay phải không Huy? Sao con lại nói dối mẹ?
- Dạ, ạ, hôm nay con đến trường, nhưng vì cô ốm nên được nghỉ 2 tiết cuối ạ. Sáng nay con có nói với mẹ rồi mà.
Bố nghiêm túc nói:
- Con ạ, con đã làm sai ở hai điểm. Thứ nhất, nếu con nghe mẹ và đi ngủ sớm đêm qua, sáng nay không trễ giờ. Thứ hai, con đã nói dối cả bố và mẹ về việc nghỉ học. Con phải tự nhìn nhận những sai lầm của mình. Trong cuộc sống, không ai hoàn hảo, nhưng biết sai và sửa chữa mới là quan trọng con nhé!
- Dạ, con hiểu rồi ạ!
- Sáng nay, mẹ gọi điện cho cô giáo theo dõi tình hình sức khỏe, mới biết là con không đến lớp. Mẹ buồn và thất vọng về con. Nhưng con đã nhận ra lỗi của mình, mẹ không trách nữa. Con phải cố gắng hoàn thiện bản thân và không được lặp lại sai lầm nữa nhé con.
- Dạ, vâng mẹ, con xin lỗi ba mẹ nhiều ạ. Từ nay, con sẽ nghe lời và chú ý học hơn để không làm mọi người buồn lòng nữa ạ.
