Bài văn Kể về những người đã đồng lòng chống đói nghèo ở lớp 5 bao gồm dàn ý chi tiết và 30 bài văn xuất sắc, ngắn gọn, được lựa chọn kỹ lưỡng từ bộ sưu tập bài văn của học sinh lớp 5 trên toàn quốc, sẽ giúp bạn triển khai ý, tích lũy thêm vốn từ để viết bài văn Kể về những người đã đồng lòng chống đói nghèo.
Kể về những người đã đồng lòng chống đói nghèo ở lớp 5 (bản tóm tắt, 30 mẫu siêu hay)
Kể về những người đã đồng lòng chống đói nghèo - mẫu 1
Bà nội em sinh ra bốn đứa con, ba người con trai xa nhà đi làm, chỉ còn chú út ở nhà với bà. Trước đây, nhà chỉ có ít ruộng nên lúa không đủ ăn, mọi người phải làm thuê kiếm sống. Chú út sau khi tốt nghiệp cấp ba đã ở lại quê để khẳng định bản thân, tới một xã gần đó có nghề chạm khắc gỗ nổi tiếng, chú đến xin việc ở đó. Chú làm việc chăm chỉ nên được ông chủ tin tưởng và dạy nghề. Sau mấy năm làm việc cật lực, chú đã thành thạo nghề, được ông chủ cho về quê để mở xưởng sản xuất đồ gỗ thủ công mỹ nghệ cùng mấy người bạn.
Về thăm bà nội, em thấy khắp nơi đều có các khúc gỗ. Dưới mái che, chú út đang tạo hình một tượng em bé cưỡi trâu thổi sáo. Em bị cuốn hút vào công việc tỉ mỉ, thú vị đó. Chú út tài nghệ, tỉ mỉ từng đường nét trên khối gỗ. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cẩn thận và tài năng.
Buổi chiều, bức tượng hoàn thiện. Chú út làm cho nó mịn màng và sơn màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên rõ ràng. Chú út tự hào về công việc của mình và bảo em rằng để thành công, cần có sự nhiệt huyết và cần cù.
Ngắm bức tượng cậu bé đội chiếc nón lá, thổi sáo, ngồi trên lưng con trâu mộng có cặp sừng cong vút, đầu cúi xuống như đang thong thả gặm cỏ, em càng ngưỡng mộ tài nghệ của chú em và những nghệ nhân tài ba như chú đang đóng góp vào việc làm đẹp cho cuộc sống.
Dàn ý Kể về những người đã đồng lòng chống đói nghèo
1. Giới thiệu
- Giới thiệu về nhân vật: Ai? Ở đâu? Làm gì?
2. Nội dung chính
- Câu chuyện diễn ra ở đâu? Khi nào?
- Họ đã thực hiện những công việc gì để hỗ trợ chống lại đói nghèo, lạc hậu
- Công việc đó đã đem lại những kết quả tích cực/lợi ích gì cho cộng đồng
3. Kết luận
- Em đã học được điều gì từ họ, cảm nhận ra điều gì
Kể về những người đã cống hiến cho việc chống lại đói nghèo - mẫu 2
Trong cuộc sống, mặc dù có nhiều khó khăn, nhưng vẫn tồn tại những tấm gương âm thầm hy sinh và đóng góp cho cuộc sống của cộng đồng. Thầy giáo Lê Nhật Tiến là một ví dụ rõ ràng về điều này, khiến em cảm động mãi.
Sau khi tốt nghiệp trường sư phạm, thầy tìm được một công việc ổn định gần nhà, nhưng ước mơ dạy chữ cho trẻ em nghèo đã luôn thúc đẩy thầy.
Thầy Tiến đã đăng ký tình nguyện đến huyện đảo Phú Quốc để giảng dạy, dù điều kiện sống và giảng dạy ở đó không thuận lợi.
Cuộc sống trên đảo vẫn đầy khó khăn, nhiều bạn học sinh phải đi bộ xa tới trường. Hiểu được tình cảnh của học trò, thầy luôn động viên và hỗ trợ các em để tiến bộ trong học tập. Ước mơ lớn nhất của thầy Tiến là truyền đạt tri thức cho trẻ em vùng đảo, để chúng trở thành những người học giỏi, xứng đáng là tương lai của đất nước. Thầy Tiến đã được Nhà nước vinh danh là một trong những giáo viên tiêu biểu, có đóng góp to lớn vào sự phát triển giáo dục ở các vùng biển.
Thầy Tiến cùng nhiều thầy cô khác là nguồn động viên cho chúng em trong học tập. Chúng em hứa sẽ cố gắng học tập để sau này có thể góp phần cho sự phát triển của quê hương Việt Nam.
Kể về những người đã cống hiến cho việc chống lại đói nghèo - mẫu 3
Trong cuộc sống, có nhiều người đã hy sinh bản thân để đóng góp cho sự phát triển của đất nước, chống lại đói nghèo và chăm sóc cho cộng đồng. Câu chuyện về bác sĩ Trần Hoàng Minh là một trong số đó, khiến em rất xúc động.
Bác sĩ Trần Hoàng Minh, 30 tuổi, từng sống ở Mỹ từ khi còn nhỏ và đã tốt nghiệp y ở cả Mỹ và Úc. Sau khi hoàn thành đào tạo, anh quyết định trở về nước làm việc, dù có nhiều cơ hội việc làm ở các quốc gia phát triển khác.
Khi trở về, bác sĩ không chọn một bệnh viện lớn mà chọn một bệnh viện nhỏ ở quận Gò Vấp để làm việc. Anh tin rằng, bất kể bệnh nhân là ai, bác sĩ luôn phải đặt họ lên hàng đầu. Theo anh, mỗi bệnh nhân là một bài học, một kinh nghiệm, giúp anh trở thành một bác sĩ giỏi hơn.
Những bệnh nhân đến viện Gò Vấp đều cảm nhận được sự tận tụy và ân cần của bác sĩ Minh. Với những bệnh nhân lớn tuổi, anh luôn bắt đầu bằng từ “Thưa...”, thể hiện sự lễ phép và tôn trọng.
Khi bệnh nhân được xuất viện, các bác sĩ luôn duy trì việc hỏi thăm tình hình sức khỏe qua điện thoại hoặc thăm tận nhà đối với những bệnh nhân khó khăn để theo dõi tình trạng sức khỏe. Tấm gương của bác sĩ Minh đã truyền cảm hứng cho mọi người về lòng cống hiến và lợi ích của cộng đồng.
Kể về những người đã đóng góp cho việc chống lại đói nghèo - mẫu 4
Trong một buổi tối như bao buổi tối khác, sau khi học xong, em thường nằm trong vòng tay của mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi đêm, mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, vào một buổi tối đặc biệt, mẹ không kể chuyện cổ tích, truyện ngụ ngôn hay truyện cười như mọi khi. Thay vào đó, mẹ kể về cuộc đời của mình - một người phụ nữ trung thực.
Khi em học lớp 2, để có tiền nuôi em và các chị đi học, mẹ đã phải làm việc nặng nhọc. Ngoài việc nấu nướng, mẹ còn tranh thủ đi bán sắt vụn. Trong những buổi trưa, khi chuẩn bị bữa ăn cho con cái sau giờ học, mẹ lại đi xe đạp đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt... mọi thứ có thể bán được, không ngại nắng mưa.
Mẹ kể rằng có những ngày may mắn, khi đến nhà người ta vừa có tiệc, mẹ mua được nhiều thứ. Mẹ rất vui vì có thêm tiền để mua sách vở cho các con. Tuy nhiên, cũng có những ngày không như ý, khi mẹ đến nhà người ta, có người tỏ ra cáu kỉnh. Mặc dù vậy, mẹ luôn bình tĩnh, xin lỗi và rời đi. Dù làm kinh doanh nhỏ, nhưng mẹ chưa bao giờ làm ai thất vọng.
Mẹ nhớ lại một sự kiện đặc biệt: Một ngày nắng chang chang, khi mẹ đang đi, có người gọi mời mẹ vào nhặt sắt vụn. Mẹ quay xe lại và vào nhặt những vỏ lon, sách cũ. Khi phân loại, mẹ phát hiện một phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: 'Gửi con gái'. Mẹ biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm xa. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt vụn, nhưng mẹ hiểu tấm lòng của người cha và quyết định trao lại cho người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó rất vui mừng và ngạc nhiên khi nhận được số tiền. Cô kể rằng con gái của cô đang học Đại học, mỗi khi viết thư về, bố cô luôn gửi tiền để đóng học phí. Cô nghĩ rằng con gái cô để dành tiền để lấy sau. Cô rất biết ơn và khen ngợi mẹ em, cho rằng mẹ em rất tốt bụng. Cô rất biết ơn mẹ em.
Mẹ của em luôn vui vẻ kể chuyện và chia sẻ về những trải nghiệm của chúng tôi, sau đó trả tiền cho người phụ nữ mặc dù bà không chấp nhận. Trước khi tiếp tục hành trình của mình, người phụ nữ đó vẫn nói với mẹ rằng: 'Cảm ơn chị, lần sau chị đến đây nhé, nếu có gì bán được tôi sẽ để cho chị.'
Mẹ kể lại câu chuyện về công việc bán sắt vụn của mình với niềm vui. Mặc dù mẹ không trực tiếp rút ra bài học, nhưng em hiểu rằng mẹ muốn nhắc nhở em về tấm lòng trong sạch, trung thực, không tham lam và không dối trá. Em đã ghi lại câu chuyện đó trong sổ nhật ký của mình và rất ngưỡng mộ mẹ.
Kể chuyện về những người đã đóng góp vào việc chống lại đói nghèo - mẫu 5
Nghĩa trang thôn Tiền Lưu cuối năm ngoái có thêm hai ngôi mộ mới. Sau hơn 40 năm, hai người con gái Tiền Lưu cuối cùng cũng được 'trở về' quê hương. Họ là cô Trần Thị Lụa và cô Thái Thị Na, hai người lên miền Tây để mở đường vào những năm 60 của thế kỉ trước.
Hai cô đã gia nhập đội quân xây dựng kinh tế miền núi sau khi học xong lớp 7 (tương đương lớp 9 THCS). Gia đình chỉ còn giữ lại được tấm ảnh nhỏ của hai cô, tấm ảnh đã ố vàng theo thời gian. Gia đình của cụ Chính chỉ còn giữ được hai lá thư nhỏ của cô Lựu gửi về từ Hoàng Su Phì vào cuối năm 1965. Cô kể về những ngày đắng cay, mở đường từ Đồng Văn đi Mèo Vạc, từ Mèo Vạc đi Mã Pí Lèng. Mỗi cung đường là một chiến công. Quãng đường Đồng Văn - Mèo Vạc dài 24 cây số nhưng 8 đại đội thanh niên xung phong đã mất 18 tháng trời để hoàn thành, trong đó có hai cô gái Tiền Lưu.
Cuộc đời của hai cô gái này có vẻ bị quên lãng, có lẽ do chiến tranh kéo dài hoặc đường lên Mèo Vạc quanh co dốc núi. Gia đình đã cố gắng tìm kiếm nhưng như tìm kim trong bể cát.
Năm 2004, anh Lục, kĩ sư địa chất người Tiền Lưu, lên công tác ở Đồng Văn và đến xem tấm bia đá ghi công những người xây dựng đường vào những năm 60 ở chân dốc Mã Pí Lèng. Anh kể rằng anh đã mơ thấy hai cô gái mặc áo trắng đến cốc chăn lên giường và nói: 'Chú nhớ đưa hai chị về đồng bể Tiền Hải với. Ở đây rừng núi lạnh lắm!...' Câu chuyện ấy khiến anh thao thức nhiều đêm. Và sau 3 ngày, anh đã tìm thấy mộ của hai cô gái đồng hương.
Sau khi anh Lục gọi về xã, đoàn cán bộ và gia đình của cô Lụa và cô Na đã lên Mèo Vạc gặp Phòng thương binh - xã hội huyện để viếng mộ hai cô gái. Thủ tục di dời mộ hai cô đã được giải quyết nhanh chóng và chu đáo. Huyện Mèo Vạc đã tặng mỗi cô một chiếc tiều gỗ pơ mu và 2 triệu đồng làm quà tình nghĩa.
Lễ truy điệu hai cô gái Tiền Lưu diễn ra trọng thể vào ngày 28/12/2004 tại xã. Trường Tiểu học và Trung học cơ sở Tiền Phú đã viếng hai vòng hoa, gần 500 thầy trò tham dự lễ. Đó là lễ truy điệu trọng đại mà em chưa bao giờ tham dự!
Hôm đó, anh Lục và hai cán bộ huyện Mèo Vạc đã đến dự lễ. Nhiều người đã vây quanh để tham dự lễ.
Kể chuyện về những người đã góp sức mình chống lại đói nghèo - mẫu 6
Tôi sẽ kể câu chuyện có tựa đề Nâng Niềm Tin Từng Hạt Giống. Nội dung câu chuyện như sau:
Một ngày nọ, Viện nghiên cứu của ông Lương Định Của nhận được một món quà từ người bạn ở nước ngoài - mười hạt giống lúa quý. Trong lúc trời rét đậm, ông Của chia mỗi hạt làm hai. Một nửa gieo trong phòng thí nghiệm, nửa còn lại ông mang về ngâm trong nước ấm, sau đó ủ vào trong người để giúp hạt giống nảy mầm. Chỉ có năm hạt trong số đó đã nảy mầm xanh tốt. Những hạt giống này đã tạo ra một giống lúa mới có năng suất cao và khả năng kháng bệnh tốt.
Ông là một nhà khoa học đã tạo ra nhiều giống lúa quý cho nền nông nghiệp Việt Nam, góp phần làm cho cuộc sống của người dân trở nên ấm no và hạnh phúc hơn.