Kết thúc hay lời bạt
Kết thúc thường xuất hiện ngay sau phần cuối của tác phẩm. Đây không phải là phần tiếp nối của cốt truyện. Về mặt cấu trúc, kết thúc là một phần độc lập liên kết chặt chẽ với tác phẩm, nhằm làm rõ các yếu tố ngoài cốt truyện đã được mô tả. Thường do tác giả viết, nhưng cũng có thể do người khác như nhà phê bình hoặc biên tập viết. Kết thúc viết bởi người khác thường giống với lời nói đầu hoặc bài tựa ở đầu tác phẩm.
Kết thúc có nguồn gốc từ phần cuối của một vở kịch cổ đại Hy Lạp, khi xung đột đã được giải quyết và dàn đồng ca hát những lời kết để rời sân khấu. Trong kịch La Mã, phần này thường được thay thế bằng một vở hài kịch nhỏ để giảm bớt căng thẳng do bi kịch gây ra.
Áp dụng
Vĩ thanh không chỉ xuất hiện trong các vở kịch mà còn trong truyện và tiểu thuyết. Ví dụ, trong phần vĩ thanh của tiểu thuyết Chiến tranh và hòa bình, Lev Tolstoi đã làm sáng tỏ số phận của các nhân vật chính sau chiến tranh, đồng thời trình bày các quan điểm lịch sử và triết học của ông, giúp người đọc hiểu rõ hơn về các chi tiết trong tác phẩm.