Tìm hiểu về hình tượng người lái đò sông Đà trong tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân qua đề bài chi tiết.
Tổng hợp 6 bài văn mẫu và dàn ý về hình tượng người lái đò trên sông Đà.
I. Dàn ý Phân tích ngắn gọn về hình tượng người lái đò sông Đà trong tác phẩm của Nguyễn Tuân
1. Khai mạc
Giới thiệu về tác giả Nguyễn Tuân, tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' và những khía cạnh đa dạng của nhân vật người lái đò, từ anh hùng dũng mãnh đến nghệ sĩ tài ba và lao động bình dị. Hướng dẫn cách viết mở bài theo các phong cách khác nhau tùy thuộc vào khả năng của mỗi em.
2. Phần thân bài
* Đánh giá tổng quan về phong cách sáng tác của tác giả Nguyễn Tuân:
- Từ tiêu đề, tác giả đã đặt hình ảnh con người vào trung tâm, làm cốt lõi để mô tả con người
* Xây dựng hình tượng người lái đò với những đặc điểm nổi bật
- Người lái đò được tạo dựng với bản chất anh hùng trên sông nước.
+ Qua việc vượt qua thách thức của sông Đà, nhân vật đã chứng minh sự dũng cảm và kiên cường: Ông thống trị mỗi luồng nước, từng con sóng, và chiến thuật của thần sông và thần đá.
+ Ông biết mọi điều về mỗi khúc sông, mỗi khúc đất, từng cái lưu vực trên thạch trận.
+ Tường tận hình dung sự hung ác của nước, đá, sóng, gió, cảm nhận được tâm trạng tức giận, sự phẫn nộ của chúng để có những chiến thuật vượt qua từng thác, từng tảng đá. Phân tích chi tiết về thách thức của sông Đà để làm rõ quan điểm trên
- Người lái đò cũng là một nghệ sĩ.
+ Mọi hành động đều nhanh nhẹn, dứt khoát và điều luyện. “Thuyền đi qua cổng đá mở cánh khép, đi qua, đi qua… Cánh cửa ngoài, rồi cánh cửa trong. Thuyền như một mũi tên tre bay nhanh qua dòng nước, bay và tự động điều khiển, xoay tròn.”
- Người lái đò là một công nhân bình dân đã cống hiến một cách im lặng nhưng rất cao cả.
3. Phần kết bài
Tôn vinh tài năng văn học của Nguyễn Tuân và khả năng sáng tạo hình ảnh nhân vật đặc biệt của tác giả. Tham khảo Kết bài về người lái đò trên sông Đà để có thêm ý tưởng, giúp viết phần kết bài hấp dẫn và sinh động.
II. Bài mẫu Phân tích về hình tượng người lái đò trên sông Đà trong tác phẩm Người lái đò sông Đà
1. Phân tích về hình tượng người lái đò trong tác phẩm Người lái đò sông Đà, mẫu 1 (Chuẩn)
Nguyễn Tuân, một tâm hồn say mê vẻ đẹp, một bút pháp nhạy cảm, yêu thiên nhiên, yêu quê hương, yêu nhân dân. Tác phẩm văn học của ông rất phong phú, để lại cho thế hệ sau những tác phẩm quý báu. Trong đó, không thể không nhắc đến 'Người lái đò Sông Đà', một tác phẩm nổi bật trong tập 'tùy bút Sông Đà'. Tùy bút này khiến người đọc trải nghiệm vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, cảnh đẹp của Tây Bắc, và đặc biệt là hình ảnh của người lái đò sông Đà - một biểu tượng của vẻ đẹp lao động bền bỉ, một chiến binh trên sóng nước Sông Đà và một nghệ sĩ tài ba trong nghệ thuật vượt thác.
Hình ảnh người lái đò được nhà văn xây dựng thông qua cuộc sống lao động hàng ngày. Trong đoạn trích này, ta không khỏi ngưỡng mộ khả năng vượt thác của nhân vật. Đó thực sự là một tài năng nghệ thuật tinh túy. Người lái đò can đảm, thông minh, hiểu biết sâu rộng về mọi góc cạnh, mỗi tảng đá trên thác sông Đà. Cách Nguyễn Tuân diễn đạt sự hung ác của thác nước cũng là cách khẳng định sức mạnh kiểm soát, chi phối thiên nhiên của con người và vẻ đẹp của những người lao động.
Ngay từ tiêu đề, tác giả đã tôn vinh người lái đò với một vị trí quan trọng, không thể thiếu. 'Người lái đò Sông Đà' mô tả về sông Đà mênh mông, hung ác, một mặt ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên của Tây Bắc, mặt khác nhấn mạnh hình ảnh của con người thống trị thiên nhiên. Mặc dù không được đề cập nhiều, nhưng vị thế của nhân vật được thể hiện rõ ràng. Hình ảnh của con người kiểm soát sông nước, chinh phục thiên nhiên, một con người nhỏ bé về hình thể nhưng vĩ đại trước vẻ đẹp bao la của thiên nhiên.
Bài văn phân tích về hình tượng người lái đò sông Đà, ngắn gọn và xuất sắc.
Việc tìm hiểu quan điểm của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng giúp hiểu tại sao con người trong 'Người lái đò Sông Đà' lại đẹp đến vậy. Trước Cách mạng, ông tìm kiếm cái đẹp trong quá khứ, cái đẹp nổi loạn, phi thường. Sau Cách mạng, cái đẹp theo Nguyễn Tuân hướng tới là sự bình dị, được thấy ở những con người rất thực tế, rất bình thường. Từ bác lái đò, anh bộ đội, cô dân quân, đến những nhân vật không tên, bình dị mà cao quý. Trong góc nhìn này, người lái đò Sông Đà là một con người đẹp, một nhân vật đẹp với cuộc sống lao động bình thường, đời thường. Miêu tả hình ảnh người lái đò, tác giả tập trung vào con người đấu tranh với thạch trận Sông Đà để làm nổi bật rõ những khía cạnh của hình tượng này: Một vẻ đẹp của người lao động bình thường, một anh hùng trên sóng nước Sông Đà và một nghệ sĩ trong nghệ thuật vượt thác.
Người lái đò là một anh hùng trên sông nước. Cuộc chiến giữa người lái đò với thạch trận Sông Đà là một cuộc chiến gay go, quyết liệt và dữ dội. Đây không chỉ là một cuộc vượt thác đơn thuần, mà giống như một trận chiến sinh tử. Ở đó có sự đối đầu giữa sự sống và cái chết. Chính Nguyễn Tuân từng nói, “Cưỡi lên thác Sông Đà là phải cưỡi đến cùng như là cưỡi hổ”. Câu nói này thể hiện sự quyết liệt, gay cấn và hiểm nguy, giữa một bên là thạch trận Sông Đà, một bên là người lái đò. Trong cuộc chiến này, người lái đò trở thành người chỉ huy tài tình, bản lĩnh, dũng khí gan dạ. Ông nắm chắc từng luồng nước, từng con sóng, binh pháp của thần sông thần đá. Ông thuộc lòng từng cửa sinh, cửa tử, từng đá hòn đá tảng, từng cái hút nước trên thạch trận. Thậm chí, ông còn hình dung ra bộ mặt dữ tợn của nước, đá, sóng, gió, cảm nhận được thái độ giận dữ, tâm trạng cáu kỉnh của nó để rồi có những sách lược chiến thắng từng con thác, từng tảng đá. Ông chủ động tiến, lùi, sang trái, sang phải để vượt thạch trận. Người ta gọi ông là người chỉ huy tài năng cũng bởi vậy.
Tinh thần dũng cảm, ý chí dũng mãnh của người lái đò được thể hiện qua từng hành động: “khi thì kẹp chặt lấy cuống lái, khi thì chủ động sải bơi chèo lên, khi cưỡi thác vượt ghềnh, khi chặt đôi con sóng”. Trên thạch trận, có bao nhiêu trùng vi là bấy nhiêu nguy hiểm mà người lái đò phải đối mặt. Nếu không có tinh thần dũng cảm, ý chí dũng mãnh thì không thể nào làm được việc đó. Giữa thiên nhiên kì vĩ và hung bạo, người lái đò thể hiện một tư thế làm chủ, hiên ngang chế ngự những con sóng dữ. Hình ảnh người lái đò chính là hình ảnh một anh hùng trên sông nước, một người lao động chế ngự được thiên nhiên.
Viết về người lái đò, Nguyễn Tuân không ca ngợi trực tiếp nhân vật mà chỉ thông qua những lời miêu tả và chiến thắng thạch trận cũng đủ giúp người đọc hình dung ra vẻ đẹp, tài nghệ của ông. Trên trang viết của Nguyễn Tuân, người lái đò không chỉ được chú trọng về phẩm chất anh hùng mà còn nhấn mạnh vẻ đẹp một người nghệ sĩ, một: tay lái ra hoa”. Tài nghệ thuần thục, điêu luyện đã nâng tới mức kĩ xảo. Với tác giả, vốn quan niệm “mỗi trang đời là một trang nghệ thuật”, nghệ sĩ là một hình tượng điển hình trong tư duy sáng tạo văn học của ông. Trong tác phẩm này, nhà văn miêu tả công việc lái đò giống như một nghệ thuật:” Thuyền vút qua cổng đá cánh mở cánh khép, vút, vút… Cửa ngoài rồi cửa trong cùng. “Thuyền như một mũi tên tre xuyên nhanh qua hơi nước, vừa xuyên vừa tự động lái được, lượn được”. Câu văn miêu tả rất tinh tế. Phải có sự khéo léo, thuần thục trong nghề nghiệp thì người lái đò mới điều khiển phương tiện của mình được như vậy. Người ta coi ông là nghệ sĩ trong nghệ thuật vượt thác, con thuyền vượt sóng dữ, đá lớn để tô đậm thêm tài nghệ sĩ càng đọc càng ca ngợi, tôn vinh của người lái đò.
Người lái đò không chỉ là anh hùng trên dòng sông, một nghệ sĩ vượt thác mà còn là một lao động bình dị giữa cuộc sống hối hả, những người đã hy sinh một cách im lặng mà cao quý. Những con người đam mê với công việc, tình yêu với nghề nghiệp mà không màng đến gian khổ, vất vả. Nguyễn Tuân không gọi nhân vật bằng cái tên cụ thể, chỉ đơn giản là “ông lái đò”, cái tên gắn liền với nghề nghiệp để mô tả hình ảnh của một lao động bình dị giống như bao người khác. Sau bao gian khó, khốc liệt, dữ dội, ông chỉ muốn trở về nhà, trở về với cuộc sống bình thường, thư thái và lạc quan. Tâm hồn bình dị mà cao quý, linh thiêng.
Hình tượng nhân vật người lái đò hiện lên với ba khía cạnh nổi bật: người anh hùng trên dòng sông, nghệ sĩ tài hoa và lao động chân chất. Bằng cái tài miêu tả, quan sát, cách lựa chọn góc nhìn trần thuật và đặc biệt là cách vận dụng ngôn từ đúng, đắt và đẹp. Tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân là không thể phủ nhận, nhưng để xây dựng một hình tượng nhân vật kiệt xuất đến vậy phải cần cả cái tâm, cái tâm yêu quý, kính trọng con người.
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tùy bút Người lái đò sông Đà siêu hay, mẫu 2
Sử dụng ngòi bút độc đáo, uyên bác, tài hoa, cùng lòng yêu thiên nhiên sâu sắc và những khám phá mới mẻ trong chuyến đi trải nghiệm thực tế ngược dòng Tây Bắc, Nguyễn Tuân đã viết nên những trang bút ký đặc sắc, tái hiện một cách độc đáo vẻ đẹp kỳ vĩ, thơ mộng được ví như bản trường ca bất tận rừng già của sông Đà. Cùng với hình ảnh con sông Đà vừa dữ dội vừa dịu dàng ấy, là hình ảnh người lái đò sông Đà can trường, dũng cảm, độc hành đưa con đò mưu sinh chiến đấu với con sông Đà vừa hung hiểm vừa xinh đẹp.
Nguyễn Tuân đã có nhận định ban đầu như sau: “Cuộc sống của người lái đò sông Đà quả là một trận chiến hằng ngày với thiên nhiên, với một thiên nhiên Tây Bắc đôi khi tựa như một kẻ thù số một.” Để thấy rõ rằng cuộc sống mưu sinh trên dòng sông hùng vĩ và kiêu ngạo ấy phải trải qua nhiều gian khổ, vất vả, có lẽ chỉ dành cho những chàng trai trẻ lực lưỡng, đủ can đảm để đương đầu với con sông có tâm tình biến đổi “lúc van xin, rồi lại như là khiêu khích, giọng gằn mà chế nhạo”, như một con thú với tiếng rống “như một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa…”. Nhưng thật khó tin khi nhân vật này chẳng phải là một thanh niên mà lại là một ông lão, đúng, một ông lão đã bước sang tuổi bảy mươi, ở tuổi thất thập cổ lai hi, với bao người cùng tuổi được nghỉ hưu, chứ không phải lênh đênh kiếm kế mưu sinh trên sóng nước hiểm trở.
Nguyễn Tuân đã xây dựng một hình tượng người lái đò đầy xuất sắc với hai vai trò nổi bật: là một chiến sĩ can trường trên mặt trận sông nước, sử dụng vũ khí duy nhất là mái chèo; và là một nghệ sĩ tài hoa, hàng ngày viết nên những bản hùng ca tuyệt vời về sức mạnh của những người lao động. Theo Nguyễn Tuân, ông lái đò đã trải qua hàng trăm lần lênh đênh trên sông Đà, trong đó có tới 60 lần ông lái chính. Hình ảnh ông lái đò Lai Châu hiện ra với một vẻ ngoài phong lưu, cơ thể mang dấu vết của sông nước, gắn bó với nghề nghiệp của ông “tay lêu nghêu như cái sào, chân khuỳnh ra như kẹp lấy một cái bánh lái tưởng tượng, giọng nói ào ào như thác lũ sông Đà, nhãn giới vòi vọi như nhìn về một bến xa nào đó,…” và trên ngực ông có nhiều “củ nâu” đó là dấu vết của những ngày tháng gian khổ vật lộn với sông Đà, mà Nguyễn Tuân đã chơi đùa ví nó như là “những huân chương lao động siêu hạng”.
Ông lái đò không phải là người an phận ngược lại ông thích đối đầu với hiểm nguy, khó khăn, với những pha hành động căng thẳng, thế nên ông thích đi qua những ghềnh thác khó nhằn của con sông Đà, ông nói rằng: “Chạy thuyền trên khúc sông không có thác nó dễ dàng, chân tay dễ buồn ngủ”. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng ông luôn mang một tâm hồn trẻ trung, hiếu chiến, bản tính mạnh mẽ, can trường, niềm tin yêu cuộc sống, cùng sự gắn bó với nghề nghiệp và con sông Đà hùng vĩ, công việc của ông trở thành niềm đam mê bất diệt, là niềm vui trong cuộc sống lao động vất vả. Chỉ qua những nét tóm tắt như vậy, hình ảnh ông lái đò của Nguyễn Tuân đã để lại một dấu ấn sâu sắc, ấn tượng trong lòng độc giả. Sông Đà trong lòng ông lái đò như một bản thiên anh hùng ca mà ông đã thuộc lòng, thuộc về “từng dấu chấm câu, dấu chấm than, cả những đoạn xuống dòng”, sự tài hoa, tỉ mẩn ấy được tác giả so sánh như “đóng đanh vào lòng”. Ông lái đò cũng nắm vững “binh pháp của thần sông thần núi”, như một vị tướng tài vận dụng xuất sắc binh pháp Tôn Tử “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, lại cũng như một người nghệ sĩ chuyên nghiệp nắm rõ cái mặt trận nghệ thuật đầy cam go của mà ông đã theo đuổi gần hết đời người. Trong cuộc chiến không cân sức, giữa người lái đò lẻ loi, cùng con sông Đà hung bạo, nguy hiểm, ông lái đò như một anh hùng cưỡi chiến mã, tay vung gươm vượt qua kẻ địch, như chiến thần Triệu Vân của Tam Quốc, đơn thương độc mã phá vòng vây quân thù, chỉ khác mỗi điều mặt trận của ông là mênh mông sóng nước.
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà để thấy được vẻ đẹp trí dũng và tài hoa của ông lái đò
Trên mặt trận đầy hiểm nguy, leo thác, vượt ghềnh đòi hỏi sự dũng cảm và bình tĩnh của người chiến sĩ, với nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào, đó chưa kể đến nghệ thuật chèo lái tinh tế trên sông Đà. Nguyễn Tuân đã đặt tên cho những thử thách đó là “trùng vi thạch trận”, ông lái đò đã vượt qua chúng một cách điệu nghệ, dù có bị thương nhưng không gì so với nguy hiểm mất mạng. Bằng lòng dũng cảm và kinh nghiệm, ông đã vượt qua mỗi ải với tinh thần vững chãi, từ đó ghi dấu tên mình vào lịch sử.
Vòng thứ hai khó khăn hơn, với cửa tử và cửa sinh bày trí tinh vi. Nhưng ông lái đò đã nhìn ra được mưu mẹo của con sông và vượt qua chúng dễ dàng. Mỗi ải là một thử thách, nhưng với sự dẻo dai và kiên cường, ông đã vượt qua một cách nhanh chóng và chính xác, để lại cho con sông vẻ bình yên và lặng lẽ.
Đoạn vượt thác của ông lái đò Lai Châu giống như một bộ phim hành động nghẹt thở, hồi hộp từng khoảnh khắc. Hình ảnh người lao động anh hùng chiến đấu với thiên nhiên đã làm nổi bật vẻ đẹp và sức mạnh của con người. Nguyễn Tuân đã xây dựng một hình tượng đầy mới mẻ, khẳng định rằng nghệ thuật không chỉ là ở những hình tượng mơ mộng mà còn ở sự kiên cường và sáng tạo trong lao động hàng ngày.
Hình tượng người lái đò sông Đà được xây dựng thành công qua ngòi bút sáng tạo của Nguyễn Tuân, khẳng định sức mạnh của con người trước thiên nhiên khốc liệt. Cuộc chiến không cân sức giữa người lao động và thiên nhiên kỳ bí đã được vẽ nên một cách rõ ràng, chân thực, để lại ấn tượng sâu sắc về tài năng và dũng cảm của con người.
3. Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tùy bút Người lái đò sông Đà ngắn nhất, mẫu 3:
Nguyễn Tuân, một biểu tượng của văn xuôi hiện đại, mỗi tác phẩm của ông là một bài ca về vẻ đẹp của cuộc sống, con người, và tình yêu quê hương. Phong cách nghệ thuật độc đáo của ông đã được người đọc đặc biệt chú ý, và Người lái đò sông Đà là minh chứng rõ ràng cho điều đó.
Người lái đò sông Đà không chỉ là câu chuyện về con người và con sông mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc. Mọi cảnh vật thiên nhiên dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân trở nên như những tác phẩm điêu khắc, và con người trở thành những nghệ sĩ tài ba của bức tranh đẹp đẽ này.
Với sự quan sát tinh tế, khả năng mô tả sắc nét, Nguyễn Tuân đã tái hiện một cách sống động những cảnh vật và hình ảnh kỳ vĩ trong tùy bút của mình, tạo nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo và hấp dẫn.
Người lái đò trên dòng sông Đà, một cụ già 70 tuổi, dày công gần một thập kỷ dẫn đường trên con sông lịch sử này. Đó là một người nghề có kinh nghiệm, quen thuộc với mọi thử thách của con nước hiểm trở. Trong tâm hồn ông, sông Đà như một trường chiến, nơi ông đã ghi dấu một cách khắc sâu.
Nhân vật người lái đò sông Đà được Nguyễn Tuân mô tả với sự ngưỡng mộ, như một hiện thân của sức mạnh và sự kiên cường. Sông Đà, với ông lái đò, trở thành một bản thiên anh hùng ca, mỗi chi tiết đều là một hình ảnh sống động, đầy cảm xúc và sức mạnh. Đây thực sự là một cách miêu tả đầy tinh tế và sâu sắc từ Nguyễn Tuân.
Phân tích nhân vật ông lái đò trong tác phẩm của Nguyễn Tuân là một hành trình khám phá sâu sắc về tinh thần và trí tuệ của một con người với cuộc sống gian khổ và cam go. Mỗi từ ngữ, mỗi hình ảnh đều là một phần của bức tranh tinh tế và lôi cuốn.
Hình tượng người lái đò trên sông Đà, với cái đầu bạc phơ, thân hình mạnh mẽ, là biểu tượng của sự kiên cường và dũng cảm. Những khúc sông đầy sóng bắt sóng, những bãi đá nguy hiểm đã trở thành thách thức mà ông đã vượt qua với tinh thần quả cảm và sự kiên nhẫn. Đây là một hình ảnh sâu sắc về sức mạnh của con người trước tự nhiên khắc nghiệt, được Nguyễn Tuân diễn tả một cách rất sống động.
Một mình trên thuyền, anh ta đã đối mặt với sóng biển như một chiến binh dũng cảm: '... hai tay nắm chặt mái chèo, không để bị sóng lớn hất tung lên khỏi thuyền. Mặt biển hò la vang dậy quanh anh, ấn vào để gãy cán chèo, võ khí trên cánh tay anh', và sóng nước 'đập vào thân thuyền. Đôi khi sóng lớn đẩy thuyền lên cao. Nước bám lấy thuyền như kẻ địch túm lấy lưng anh, muốn lật ngửa thuyền giữa trận sóng nước gầm vang lờ mờ'. Đôi khi dường như thuyền sắp bị chìm dưới dòng nước... Những miêu tả chân thực và liều lĩnh này thể hiện sức mạnh khủng khiếp của dòng nước dữ dội đối với con người, chỉ cần mắt chớp, một chút sơ suất là phải trả giá bằng sinh mạng'.
Nhưng dũng cảm và gan dạ không đủ, quan trọng hơn cả là kỹ năng của người lái để điều khiển thuyền một cách điệu nghệ và tài tình. Tác giả so sánh người lái thuyền trên sông Đà với người lái xe trên dốc đèo, mặc dù cả hai đều nguy hiểm nhưng người lái xe có phanh chân, phanh tay, có thể tiến và lùi lại 'nhưng với thuyền lao xuống thác, không có phanh nào cả, chỉ có thể lao về phía trước, không thể lùi lại, nếu đâm vào tim dòng nước, thuyền sẽ quay ngang và bị ụp, không thể lùi lại được gì...'. Vẫn là phương pháp so sánh, nhưng với hình ảnh rất mạnh mẽ, tác giả mô tả sông Đà như một thế giới đa dạng, mỗi nơi đều ẩn chứa một mối nguy hiểm riêng, đòi hỏi người lái thuyền phải có cách ứng phó đặc biệt. Có nơi nước sông 'reo lên như nồi sôi một trăm độ, muốn hất tung thuyền như nắp nồi cảm nhiệt đang sôi'. 'Nếu thuyền bị cuốn vào đó, sẽ chết ngay'. Cũng có những 'cái hút nước' sâu như cái giếng 'cái hút kia đẩy thuyền xuống, thậm chí thuyền bị xoay ngược và biến mất...'
Sông Đà thật sự là một dòng sông đầy rẫy rủi ro, khó khăn đối với con người. Nhưng 'người lái thuyền vẫn cố gắng kiềm chế, hai chân vẫn cố kẹp chặt cái cần lái..'. Mặc dù mặt 'biến dạng vì những đòn đánh tàn độc, nhưng trên chiếc thuyền, sáu người vẫn cố gắng chèo, vẫn nghe thấy tiếng chỉ huy rõ ràng, tỉnh táo của người lái'
Qua cách mô tả về sự dữ dội của dòng nước, Nguyễn Tuân muốn tôn vinh lòng dũng cảm, tài năng của con người, tôn vinh chiến thắng lớn lao của người lái thuyền, đã vượt qua bao thác nước, sóng to gió lớn để đưa chiếc thuyền về bến an lành, không chỉ một lần mà hàng trăm lần, trong suốt 15 năm làm nghề lái thuyền trên sông Đà. Cuộc chiến giữa con người đã chiến thắng; trở về cuộc sống bình yên: 'sau cùng cũng đã qua được thác. Dòng sông xoay mình vào một bến cát, có một hang đá lạnh (...). Sông nước trở lại bình yên. Đêm đó, nhà thuyền đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam...'
Tình cảm lãng mạn rực rỡ, lan tỏa trong từng câu từ, tạo nên sức hút không thể chối từ. Đó là một bài hát ca ngợi lao động, ca ngợi con người lao động.
Sau mười năm làm nghề lái thuyền, ngay cả sau khi nghỉ hưu vài chục năm, trên ngực người lái thuyền vẫn còn 'vết bầm' của một 'củ khoai nâu', với Nguyễn Tuân, đó cũng là biểu tượng quý giá của một huy chương lao động vĩ đại.
Chúng ta biết ơn nhà văn Nguyễn Tuân đã mang đến cho chúng ta một tác phẩm nghệ thuật đầy sáng tạo. Ngoài việc truyền đạt kiến thức về cuộc sống, văn hóa và lịch sử địa lý, về ngôn ngữ... tác phẩm đó còn là một kiệt tác kiến trúc thẩm mỹ độc đáo, giúp chúng ta hiểu sâu sắc vẻ đẹp. Vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên và đặc biệt là vẻ đẹp của con người cụ thể, con người lao động: Người lái thuyền trên sông Đà.
Nguyễn Tuân thật sự là một nghệ sĩ tài năng vĩ đại trong việc tôn vinh những con người lao động khó khăn, nguy hiểm, nhưng tràn đầy vinh quang.
4. Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tác phẩm Người lái đò sông Đà của một học sinh giỏi, mẫu số 4:
Nguyễn Tuân là một tác giả xuất sắc của văn xuôi Việt Nam hiện đại. 'Người lái đò Sông Đà' được lấy từ tác phẩm 'Tùy bút Sông Đà' (1960). Đây là kết quả của một chuyến đi thực tế đến Tây Bắc vào năm 1958 để tìm kiếm 'vẻ đẹp vàng' của thiên nhiên và 'vẻ đẹp vàng' trong tâm hồn con người. Trong tác phẩm này, chúng ta gặp lại hình ảnh của Sông Đà với tính cách hung bạo và trữ tình. Và người đặc biệt nổi bật trong hình ảnh đó là người lái đò dũng cảm và tài năng trên dòng sông này.
Đặc điểm độc đáo đầu tiên của nhân vật này chính là việc không có tên cụ thể, mà thay vào đó, tên của ông gắn liền với nghề nghiệp và địa danh: 'ông lái đò Lai Châu'. Điều này thể hiện rằng ông là biểu tượng của vẻ đẹp của người lái đò trên dòng sông này. Người lái đò này là một ông lão 70 tuổi, đã dành phần lớn cuộc đời của mình để lái đò dọc theo Sông Đà. 'Trên sông, ông lái đò đi lên đi xuống hơn 100 lần, giữ tay lái chính khoảng 60 lần'. Chỉ với vài câu ngắn giới thiệu về người lái đò này, độc giả đã có thể hình dung ra ngoại hình và tính cách của ông. Khi đọc tiếp tác phẩm, chúng ta sẽ thấy rõ hơn điều đó.
Người lái đò hiện lên như một người mạnh mẽ, trải qua nhiều sóng gió, với ngoại hình và tính cách được hình thành bởi môi trường làm việc trên dòng sông. 'Tay ông lêu nghêu như cái sào, chân ông luôn khuỳnh ra như kẹp lấy một cuống lái tưởng tượng. Giọng ông ấm áp, rất cao vang'. Nguyễn Tuân gọi người này là 'vẻ đẹp vàng' vì ông đã đương đầu và vượt qua Sông Đà. Đặc biệt ở ông lái đò Lai Châu là khả năng tài năng và dũng cảm, cùng với phong thái ung dung của một nghệ sĩ. Ông tài trí, đã có nhiều kinh nghiệm trong nghề, và đạt đến mức độ 'làm việc cẩn thận đến mức như đã khắc vào lòng tất cả những dòng nước của các thác hiểm nguy'. Nguyễn Tuân biểu đạt lòng tôn kính của mình đối với người lái đò bằng cách so sánh, liên tưởng độc đáo 'Sông Đà đối với ông lái đò như một bản ca anh hùng, mà ông đã thuộc lòng từ dấu chấm đến dòng'. Ông hiểu rõ luật lệ của dòng nước, biết cách đối phó với sự sống và sự chết.
Bài văn Phân tích hình tượng người lái đò trong tác phẩm Người lái đò sông Đà
Tâm hồn dũng cảm của ông được thể hiện qua ba thạch trận. Sông Đà hiện lên như một kẻ thù nham hiểm, không chỉ với sóng gió mênh mang, hút nước và thác nước, mà còn bày binh bố trận 'bọt tung trắng xóa cả một chân trời đá'. Ở vòng này, sông Đà gồm năm cửa trận, bốn cửa tử, một cửa sinh chia thành ba tuyến tiền vệ, trung vệ và hậu vệ. Phối hợp với đá và thác nước hò la vang dậy, tạo nên thanh điệp của sự đấu tranh. Dòng thác và sóng nước như quân đội chiến đấu. Nhưng người lái đò vẫn giữ chặt mái chèo, kiên cường vượt qua cơn võ chiến. Ở vòng hai, sông Đà mở ra nhiều cửa tử hơn, nhưng ông lái đò vẫn bình tĩnh và dũng cảm phóng thẳng thuyền qua cánh cổng đá để chiến thắng.
Không chỉ có lòng dũng cảm tài ba, người lái đò còn mang phong thái nghệ sĩ. Sau cuộc vượt thác nguy hiểm, họ lại thảnh thơi, nướng ống cơm lam, bàn chuyện như không có gì xảy ra. Đó là vẻ đẹp của một tâm hồn nghệ sĩ.
Trong việc xây dựng nhân vật ông lái đò, Nguyễn Tuân chú trọng vào khắc họa nét tài hoa của nghệ sĩ. Nhân vật phải là người nghệ sĩ trong nghề nghiệp. Sông Đà càng hung bạo, người lái đò càng tài hoa dũng cảm. Tóm lại, việc xây dựng nhân vật ông lái đò Lai Châu đã trở thành điểm đặc biệt của tác phẩm trong văn học nước nhà.
5. Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tác phẩm Người lái đò sông Đà điểm cao, mẫu 5:
Với tập 'Tùy bút sông Đà', Nguyễn Tuân đã để lại dấu ấn sâu đậm về cuộc sống và con người Tây Bắc trong sự nghiệp xây dựng đất nước. Hình ảnh người lái đò dũng cảm và tài ba đã góp phần làm nên giá trị đặc sắc của tác phẩm này.
Hình tượng người lái đò trong tác phẩm thực sự sống động và chân thật, là sự kết hợp tinh tế giữa ý tưởng thẩm mỹ và sự khẳng định về cái đẹp của Nguyễn Tuân. Điều này cũng thể hiện sự chiến đấu gian lao của người lái đò trên sông Đà, trên mặt trận khốc liệt.
Vẻ đẹp của người lái đò hiện lên rõ ràng trong sự sống động và mạnh mẽ trước thách thức của dòng sông Đà. Trong cảnh tượng đầy ấn tượng về thạch trận trên sông, hình ảnh của ông lái đò được tôn vinh như một biểu tượng của sức mạnh và bản lĩnh cao cường.
Thiên nhiên muốn lấn át, muốn nuốt sống, ông lái đò bình tĩnh và quả cảm vượt lên sóng dữ. Bao nhiêu thử thách của sông nước ông lái phải vượt qua. Không có nghị lực phi thường và sự bình tĩnh chủ động làm sao ông qua được con quỷ dữ sóng nước.
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà ấn tượng và đạt điểm cao
Nhà văn Nguyễn Tuân đã sử dụng ngôn ngữ đa dạng để miêu tả cuộc giao tranh giữa con người và thiên nhiên, đem đến cảm giác mạnh mẽ và kịch tính. Hình tượng ông lái đò ngày càng trở nên kiêu hãnh và quyết liệt trong cuộc chiến với dòng sông Đà.
Phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân là sự khám phá văn hóa và mĩ thuật của thiên nhiên và con người. Hình ảnh một ông lái đò tài hoa và nghệ sĩ hiện lên bên cạnh vẻ đẹp của lòng dũng cảm và bản lĩnh cao cường trước thử thách của thiên nhiên.
Một tư thế tuyệt đẹp của ông lái khi 'ghì cương' và 'phóng nhanh vào cửa sinh' cho ta thấy ấn tượng về một kỵ sĩ dũng mãnh và hào hoa. Một phong thái bình thản, tự tin khi ông lái ứng chiến với sóng dữ...
'...Trên thác hiên ngang một người lái đò sông Đà tự do, vì ông đã nắm quy luật tất yếu của dòng nước. Hình tượng ông lái đò là biểu tượng đẹp của con người Việt Nam trong sự nghiệp xây dựng đất nước...
Bài tùy bút 'Người lái đò sông Đà' gợi lên điều lý thú: vẻ đẹp tài hoa của những người lao động bình thường nơi có dòng sông ngọn thác hoang vu là có thật...
Đọc hết 'Người lái đò sông Đà' mà vẫn hiện hình ảnh ông lái đò dũng mãnh và hào hoa với con thuyền nhỏ cưỡi lên sóng dữ, vẻ đẹp ấy huy hoàng và tráng lệ làm sao!
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tùy bút Người lái đò sông Đà hay, mẫu 6
Một tác phẩm văn học lớn, có giá trị sống mãi trong lòng người đọc thì tác phẩm đó phải xây dựng được những nhân vật điển hình trong hoàn cảnh điển hình, hội tụ đầy đủ tài năng và tâm huyết của người nghệ sĩ. Nhân vật ông lái đò trong tùy bút 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân là một nhân vật như thế.
Dưới ngòi bút thần kì của Nguyễn Tuân, bức tranh thiên nhiên sông Đà hiện lên vô cùng hung bạo, trữ tình có vị trí quan trọng làm nên một tấm phông rất phù hợp để hình tượng người lao động ở trên núi rừng Tây Bắc nổi lên với hai phẩm chất, đó là chất anh hùng và chất nghệ sĩ mà tiêu biểu là ông lái đò rất gan dạ, dũng cảm gần hai mươi năm chiến đấu với thác đá trong nước sông Đà để tồn tại. Tay lái của ông được miêu tả là 'tay lái ra hoa'. Ông lái đò hiện lên trong những trang văn của Nguyễn Tuân đầy ấn tượng với những nét về ngoại hình đúng là một con người của sông nước: Ông gần bảy mươi tuổi nhưng rất chắc khỏe 'thân hình gọn quánh như chất sừng, chất mun', 'tiếng nói ào ào như sông nước'. 'hai tay dài lêu nghêu như cái sào lái đò', 'hai chân khuỳnh khuỳnh như đang kẹp chặt cái cuống lái trong tưởng tượng'... Chỉ vài nét phác họa tài hoa mà nhà văn như chạm khắc hình tượng ông lái đò như là một anh hùng trên sông nước, vĩnh viễn đọng lại vào trái tim bạn đọc để dự báo về nhân vật cả cuộc đời gắn với nghề lái đò và mức độ tay nghề đã đạt đến mức nghệ sĩ.
Có lẽ bao tình cảm đam mê, yêu quý sông Đà của Nguyễn Tuân được gửi gắm vào nhân vật ông lái đò, nên nhà văn đã để nhân vật của mình gắn bó với sông Đà đến mức máu thịt, hiểu và yêu dòng sông đến mức thuộc lòng từng tên thác tên ghềnh hơn một nghìn tên dù dễ hay khó đều hội tụ lắng đọng thành một dòng chảy trong trái tim của ông lái đò hay chính là trái tim của Nguyễn Tuân. Ông thuộc dòng sông như thuộc một 'bản trường ca, thuộc đến từng dấu chấm dấu phẩy, dấu chấm than và từng đoạn xuống dòng'. 'Ông lái đò đã nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá, ông đã thuộc quy luật phục kích của lũ đá nơi ải nước'. Chính vì thế mà ông lái đò đã khuất phục, chế ngự được sự hung bạo của dòng sông Đà. Ông không phải thần thánh mà chỉ là một người lao động bình thường bằng xương bằng thịt nhưng với trí dũng song toàn nên ông vẫn chiến thắng thiên nhiên nghiệt ngã để tồn tại lao động sáng tạo trong công cuộc xây dựng bảo vệ Tổ quốc. Tính cách của ông lái đò được cụ thể qua những cuộc giao tranh dữ dội với nước, sóng, gió và đá qua ba thạch trận.
Phân tích hình tượng người lái đò trong tùy bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân
Trong thạch trận thứ nhất, câu văn tả đá được nhân hóa như một đội quân hung bạo, tạo nên thế không cân sức với ông lái đò, đầy phấn khích và hồi hộp.
Ở thạch trận thứ hai, đá nước sóng trở nên hung hăng hơn, tôn lên tư thế hào hùng của ông lái đò trong cuộc chiến với sóng nước.
Trong trận thạch trận thứ ba, Nguyễn Tuân mô tả sự nhanh nhẹn và khéo léo của ông lái đò, tôn vinh phẩm chất nghệ sĩ trong nghề nghiệp của ông.
Nguyễn Tuân thực sự là một nghệ sĩ tài hoa, bậc thầy trong việc ca ngợi những người lao động trong môi trường gian khổ nhưng tràn ngập vinh quang, đặc biệt là hình tượng ông lái đò trong tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' với nhiều nét đẹp và tinh thần nghệ sĩ.
Phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' là một tài liệu ngắn về nghệ thuật của Nguyễn Tuân, tập trung vào số 7.
Dàn ý phân tích hình tượng Người lái đò sông Đà chọn lọc siêu hay về sự thần thái và tài năng của nhà văn, tập trung vào việc miêu tả và đánh giá chi tiết về người lái đò sông Đà.
Bài văn mẫu phân tích hình tượng người lái đò sông Đà là tài liệu dành cho học sinh giỏi để hiểu rõ hơn về cách phân tích và đánh giá về nhân vật trong văn học.
Thiên nhiên và con người luôn đi đôi với nhau trong văn học. Trong 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân, độc giả như được tận mắt thưởng ngoạn vẻ đẹp của sông núi Tây Bắc kết hợp với hình ảnh con người lao động với tầm vóc không kém phần tráng lệ.
'Người lái đò Sông Đà' là một tùy bút do Nhà văn sáng tác khi thăm Tây Bắc, nơi mà ông tìm thấy vẻ đẹp giản dị nhưng cao quý của con người lao động.
Những 'ông đò' không màu mè, họ được gọi bằng nghề nghiệp của mình. Mặc dù công việc hàng ngày là chở hàng qua sông, nhưng đối diện với hiểm nguy, họ trở thành anh hùng thầm lặng sánh ngang với thiên nhiên.
Người lái đò Sông Đà là những anh hùng của sông nước. Dưới bút của Nguyễn Tuân, họ đối mặt với sông Đà hung dữ nhưng vẫn dũng cảm đương đầu với thiên nhiên. Hình ảnh của họ vượt lên trên sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Không chỉ thể hiện sự mạnh mẽ và quyết đoán, người lái đò còn là những nghệ sĩ xuất sắc trong nghệ thuật vượt thác. Trước 'trận địa khốc liệt' của đá và nước trên sông Đà, họ thể hiện sự sẵn lòng và kiên định. Họ vượt qua mọi thử thách một cách uyển chuyển và tinh tế, biến cuộc vượt thác thành một tác phẩm nghệ thuật thực sự.
Ngoài sự gan dạ, vẻ đẹp của người lái đò sông Đà còn nằm trong cuộc sống bình dị, thanh thản. Sau những cuộc vượt sóng gió, họ trở về cuộc sống giản dị của mình và tận hưởng những phút giây yên bình bên gia đình. Đối với họ, cuộc sống hàng ngày là điều bình dị và đáng trân trọng.
Tùy bút 'Người lái đò Sông Đà' là minh chứng cho phong cách độc đáo và uyển chuyển của Nguyễn Tuân sau Cách mạng. Bằng cách mô tả tài tình và sử dụng ngôn ngữ điêu luyện, ông đã thành công trong việc khắc họa hình ảnh của những người lái đò, kết hợp giữa hiện thực và lãng mạn.
Những người lái đò trong 'Người lái đò Sông Đà' là biểu tượng của sự đam mê và sự tinh tế trong ngòi bút của Nguyễn Tuân. Họ là những người lao động âm thầm, cống hiến cho đời sống và là nguồn cảm hứng cho người đọc để hiểu sâu hơn về vẻ đẹp của con người trước thiên nhiên hùng vĩ.
"""""KẾT THÚC"""""-
Trong việc mô tả vẻ đẹp của người lái đò trong cảnh vượt thác, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật chất riêng độc đáo của mình. Hãy tập trung vào điều này khi phân tích hình tượng người lái đò sông Đà trong tùy bút Người lái đò sông Đà.