Phân tích bài thơ Vịnh cây vông - Ví dụ 1
Bài thơ 'Vịnh cây vông' của Nguyễn Công Trứ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật sắc sảo mà còn chứa đựng sự châm biếm mạnh mẽ, chỉ trích sự kém cỏi và tham lam của quan lại triều Minh Mạng. Dưới đây là một phân tích chi tiết, làm nổi bật ý nghĩa và sự châm biếm của bài thơ.
Nguyễn Công Trứ mở đầu bài thơ bằng hai câu đề để chỉ trích giá trị thấp của cây vông so với các loại cây quý như biển, nam, khởi, tử. Cây vông được miêu tả là lớn nhưng vô dụng, thể hiện sự châm biếm và phê phán đối với loại cây này và các quan lại kém cỏi trong xã hội.
Bài thơ tiếp tục với hai câu thực, so sánh cây vông với những kẻ tham lam và tự mãn. Nguyễn Công Trứ dùng từ như 'phiên li' và 'lương đống' để nhấn mạnh sự thất bại trong công việc, làm nổi bật sự vô dụng của cây vông như biểu tượng cho những người vô tài, chỉ dựa vào quyền lực mà không có đóng góp thực sự cho xã hội.
Hai câu luận tiếp theo lên án sự yếu đuối và bất lực của những người làm rào và giậu khi tuổi tác tăng cao. Nguyễn Công Trứ miêu tả họ là 'càng già, già xốp xáp, ruột gan không có, có gai chông,' nhấn mạnh sự không đáng kể của họ và ý kiến rằng công việc của họ không đóng góp nhiều cho xã hội, chỉ như cây vông xốp rỗng và đầy gai nhọn.
Cuối bài thơ, hai câu kết khẳng định rằng 'đã biết nòi nào thì giống nấy.' Điều này chỉ ra rằng bản chất của những người làm rào và giậu cũng như cây vông đều thiếu giá trị và tài năng. Tác giả phê phán việc khen ngợi họ, nhấn mạnh họ không xứng đáng được tôn vinh. Hà Tôn Quyền, ám chỉ trong bài thơ, trở thành ví dụ điển hình cho bộ máy quan lại bất tài, chỉ dựa vào quyền lực mà không có đóng góp thực sự.
Bài thơ 'Vịnh cây vông' của Nguyễn Công Trứ là tác phẩm châm biếm sắc sảo, phê phán sự bất tài và tham lam của bộ máy quan lại thời Minh Mạng. Qua hình ảnh cây vông, Nguyễn Công Trứ truyền tải thông điệp sâu sắc, châm biếm và đả kích, làm nổi bật sự mục ruỗng của xã hội đương thời.
Phân tích bài thơ Vịnh cây vông chọn lọc hay nhất - Mẫu số 2
Nguyễn Công Trứ là một nhân vật lịch sử nổi bật, để lại dấu ấn sâu đậm không chỉ trong văn học mà còn trong nhiều lĩnh vực của xã hội Việt Nam nửa đầu thế kỷ XIX. Ông thường viết về chí nam nhi, triết lý sống thanh nhàn, và phê phán tình cảnh nghèo khó cũng như xã hội đương thời. Bài thơ “Vịnh cây vông” là một ví dụ điển hình cho sự chỉ trích các thói hư tật xấu trong xã hội. Theo truyền thuyết, bài thơ được viết để chỉ trích quan lại bộ tham tri Hà Tôn Quyền dưới triều Minh Mạng (1820-1840) trong một bữa tiệc mừng con ông thi đỗ. Qua hình ảnh cây vông, Nguyễn Công Trứ đã để lại một tác phẩm với giá trị sâu sắc và ý nghĩa.
Bài thơ mở đầu với việc Nguyễn Công Trứ giới thiệu về cây vông và so sánh giá trị của nó với các loài cây khác.
'Biền, nam, khởi, tử' là bốn loại cây gỗ quý giá trong đời sống con người. Trong khi đó, cây vông, mặc dù lớn nhưng lại có gỗ xốp, mềm, dễ bị mối mọt và chịu lực kém. Mặc dù về hình thức có vẻ giống các loài cây quý, nhưng cây vông kém xa về công dụng. Nguyễn Công Trứ đã dùng cụm từ “chẳng vun trồng” để chỉ các loài cây quý và “những thứ vông” để nhấn mạnh sự vô dụng của cây vông. Phép đảo ngữ “cao lớn làm chi – những thứ vông” thể hiện sự châm biếm, khinh miệt của tác giả đối với cây vông và những người trồng cây không biết chọn lựa cây quý.
“Biền, nam, khởi, tử” là bốn loại cây gỗ quý, giá trị cao trong cuộc sống. Trong khi cây vông lớn nhưng gỗ lại xốp, mềm, dễ bị mối mọt và chịu lực kém. Cây vông có vẻ ngoài giống các loại cây quý, nhưng công dụng thì thua kém. Nguyễn Công Trứ dùng “chẳng vun trồng” để nói về các cây quý và “những thứ vông” để chỉ sự vô dụng của cây vông, thể hiện sự khinh bỉ của tác giả đối với loại cây này và sự thiếu hiểu biết của những người trồng cây.
Tuổi tác gia tăng làm cây vông trở nên xốp xáp, ruột gan rỗng, đầy gai chông.
Nếu hai câu đầu giới thiệu cây vông, thì hai câu thực miêu tả đặc điểm của nó. Trong khi các cây gỗ thường có giá trị cao khi tuổi tác tăng, cây vông lại ngược lại. Phép đối “tuổi tác càng già - già xốp xáp” và “ruột gan không có - có gai chông” nhấn mạnh sự xốp, mềm và chịu lực kém của cây vông. Từ láy “xốp xáp” gợi lên hình ảnh một thân cây yếu ớt, không chỉ thiếu sức chịu đựng mà còn đầy gai nhọn, gây hại. Hai câu thơ này gợi liên tưởng đến những quan lại mục ruỗng, rỗng tuếch, không có đạo đức và tàn ác, bóc lột dân nghèo.
Ra tài lương đống không nên mặt, Dựa chốn phiên ly chút đỡ lòng.
Nguyễn Công Trứ dùng sự vô dụng của cây vông để ví von với vai trò của quan lại Hà Tôn Quyền trong hai câu luận. Cây quý thường được dùng làm trụ cột, trong khi cây vông chỉ phù hợp làm hàng rào do tính chất “xốp xáp”. Quan lại Hà, dù mang danh “lương đống”, nhưng không làm tròn nhiệm vụ, chỉ biết dựa vào quyền lực để duy trì chế độ. Tác giả sử dụng từ “lương đống, phiên ly” để thể hiện sự trang trọng, đối lập với sự phủ định “không nên mặt, chút đỡ lòng”, tạo ra sự châm biếm sâu sắc.
Đã biết nòi nào thì giống nấy, Khen cho rứa cũng trổ ra bông!
Hai câu kết là sự châm biếm của tác giả đối với cây vông và gia đình họ Hà. “Nòi nào thì giống nấy – cũng trổ ra bông” không chỉ chế giễu cây kém giá trị nhưng vẫn phát triển, mà còn mỉa mai gia đình họ Hà vô dụng nhưng vẫn tự mãn khi được khen. Từ “khen” ở đây mang ý nghĩa châm chọc, khinh thường. Nguyễn Công Trứ đã mượn hình ảnh cây vông để thể hiện sự phẫn nộ và khinh bỉ đối với những kẻ chỉ dựa vào quyền lực mà không có giá trị thực sự.
Bài thơ “Vịnh cây vông” với thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật, tuân thủ niêm luật chặt chẽ và sử dụng hình ảnh ẩn dụ độc đáo, đã chỉ trích sâu sắc tình trạng quan lại vô tài vô đức của triều đình nhà Nguyễn. Giọng điệu châm biếm, mỉa mai kết hợp với ngôn ngữ Hán Việt đã tạo nên một tác phẩm văn chương sâu sắc, phản ánh chân thực và sinh động tình hình xã hội thời bấy giờ.
Phân tích bài thơ Vịnh cây vông chọn lọc hay nhất - Mẫu số 3
Bài thơ 'Vịnh cây vông' của Nguyễn Công Trứ là một tác phẩm nghệ thuật trào phúng, được viết dưới dạng vịnh câu đối, dùng cây vông như biểu tượng để chỉ trích những kẻ thiếu giá trị thực sự trong xã hội. Tác phẩm không chỉ phản ánh sắc bén thực trạng xã hội mà còn chứa đựng nhiều thông điệp sâu sắc về giá trị con người.
Trong bài thơ, Nguyễn Công Trứ miêu tả cây vông như một loài cây vô dụng, không đáng được chăm sóc hay trồng trọt. Mặc dù cây vông lớn, nhưng khi già cỗi trở nên xốp rỗng và đầy gai nhọn. Đây là hình ảnh ẩn dụ cho những người bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất rỗng tuếch, không có giá trị thực sự. Những người này dù có tài năng, nhưng không xứng đáng được ngưỡng mộ, chỉ là những kẻ dựa vào sự tán dương giả tạo của xã hội.
Nguyễn Công Trứ nhấn mạnh rằng mỗi người sinh ra đã có bản chất riêng, không thể thay đổi được. Những lời khen ngợi dành cho những người như cây vông chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, không có giá trị thực sự. Tác giả dùng ngôn ngữ tươi sáng, dí dỏm để miêu tả cây vông và những kẻ không đáng trọng, tạo nên sự tương phản giữa vẻ ngoài tươi vui và sự tàn phá của thời gian.
Bài thơ còn truyền tải một thông điệp sâu sắc về sự tàn phá của thời gian và sự biến chuyển của cuộc sống. Qua hình ảnh cây vông, tác giả nhấn mạnh rằng không nên chỉ chú trọng vào vẻ bề ngoài mà cần quan tâm đến giá trị thực sự của mỗi cá nhân và mỗi sự vật. Cây vông dù có vẻ đẹp như thế nào nhưng nếu thiếu giá trị thực thì cũng trở nên vô dụng.
Tóm lại, 'Vịnh cây vông' của Nguyễn Công Trứ là một tác phẩm trào phúng xuất sắc, chỉ trích những kẻ thiếu giá trị thực trong xã hội. Bài thơ mang đến những bài học quý báu về sự tàn phá của thời gian, sự thay đổi trong cuộc sống và giá trị thực sự của con người.