(NLĐO) - Thước trắc tinh Verona không chỉ là một kho báu đối với cộng đồng thiên văn mà còn là minh chứng cho sự hợp tác quốc tế về khoa học xuyên biên giới, xuyên văn hóa từ 1.000 năm trước, dưới sự dẫn dắt của nhà sử học Federica Gigante từ Đại học Cambridge (Anh) và Bảo tàng Ý tại Verona.
Theo nghiên cứu mới, một công cụ thiên văn từ Tây Ban Nha, được phát hiện bởi nhà sử học Federica Gigante từ Đại học Cambridge (Anh) và Bảo tàng Ý tại Verona, là bằng chứng mạnh mẽ về sự hợp tác quốc tế trong khoa học từ 1.000 năm trước.
Thước trắc tinh Verona, một công cụ thiên văn có tuổi đời 1.000 năm - Ảnh: BẢO TÀNG Ý TẠI VERONA
Có từ thế kỷ XI, dụng cụ bằng đồng hình tròn là một thước trắc tinh có lẽ đã đi qua nhiều nơi và qua tay nhiều chủ nhân khác nhau - theo Science Alert.
Thước trắc tinh là dụng cụ được sử dụng để lập biểu đồ bầu trời, đã tồn tại và được sử dụng bởi nhân loại trong hàng thế kỷ. Nó bao gồm một bản đồ bầu trời và một hệ thống các phần quay, giúp người dùng tính toán vị trí trong không gian và thời gian cụ thể.
Thước trắc tinh cổ nhất được tìm thấy ở Hy Lạp, nhưng người Hồi giáo đã cải tiến và làm cho dụng cụ này trở nên hoàn thiện hơn.
Đây là minh chứng cho sự trao đổi khoa học giữa cộng đồng người Ả Rập, Do Thái và theo đạo Cơ Đốc giáo.
Nội dung trên thước trắc tinh cũng chỉ ra rằng ít nhất ba người sử dụng riêng biệt đã cảm thấy cần bản dịch và chỉnh sửa vật thể này để phù hợp hơn với kiến thức mới. Trong số họ, hai người sử dụng tiếng Do Thái và một người sử dụng ngôn ngữ phương Tây.
Phong cách chế tác ban đầu của thước trắc tinh này phù hợp với các thước trắc tinh khác có nguồn gốc từ Al-Andalus, một vùng sinh sống của người Hồi giáo ở Tây Ban Nha vào thế kỷ XI. Chữ viết ban đầu trên đó cũng là chữ Ả Rập.
Tọa độ sao ban đầu trên thước trắc tinh này cũng khớp với tọa độ sao của các công cụ thiên văn khác cùng thời kỳ.
Các hình khắc trên đồ vật này kể một câu chuyện văn hóa đa dạng. Một số dòng chữ Ả Rập là các dòng cầu nguyện. Một số dòng khác đề cập đến chủ nhân là Isãnq và người chế tác là Yũnus.
Các dòng chữ Do Thái được thêm sau đó bao gồm các bản dịch cho các chòm sao và một số kiến thức chiêm tinh khác. Sau đó, một người khác điều chỉnh vĩ độ trên cả hai mặt của thước đo bằng chữ số Ả Rập của phương Tây, tương đương với chữ số Latin mà chúng ta sử dụng ngày nay.