
“Cần điều gì để sống hạnh phúc thật sự?” Câu hỏi này luôn hiện diện trong tâm trí chúng ta, nhất là trong cuộc sống hiện đại. Tuy nhiên, nó không phải mới xuất hiện gần đây mà đã tồn tại hàng nghìn năm, từ khi các triết gia theo thuyết khoái lạc đặt nền móng đầu tiên.
Tinh thần là nền tảng vững chắc
John Sellars, người kế thừa tư tưởng của Epicurus - triết gia cổ đại đầu tiên suy tư về chủ nghĩa này, tiếp cận một cách gần gũi và ngắn gọn các điểm chính của học thuyết. Ông tái khẳng định: “Khoái lạc là chìa khóa dẫn tới hạnh phúc.”
Trong nhiều năm, chủ nghĩa khoái lạc bị hiểu lầm là sự bê tha, trụy lạc và ham muốn thể xác vô độ. Chính Epicurus, người sáng lập học thuyết, cũng bị coi là yếu đuối, nhu nhược và trụy lạc. Nhà thơ Horace còn tự gọi mình là “con lợn tham lam” và “mập ú” trong tác phẩm “Châm biếm”.
Thực ra, chủ nghĩa khoái lạc không như vậy. Sellars chỉ ra rằng thông điệp của học thuyết là chúng ta vốn dĩ đã sở hữu mọi thứ cần thiết, chỉ cần nhận ra điều đó. Khi ấy, mọi phiền muộn sẽ tan biến. Để đạt được điều này, chúng ta phải vượt qua được sự tuyệt vọng và lo lắng không ngừng về tương lai.
Vì vậy, chủ nghĩa khoái lạc tập trung vào niềm vui tinh thần hơn là những thú vui thể xác.