Không thể chấp nhận một chuyến đi bị 'bể kèo' như vậy. Chúng tôi quyết định từ chối vé và thay vào đó, thuê xe để làm một chuyến đi road trip trở về California. Theo kế hoạch mới, chúng tôi sẽ đi theo con đường 101, theo bờ biển phía Tây của Hoa Kỳ, với rất nhiều cảnh đẹp. Như bạn có thể thấy trong hình ảnh, sau khi thuê xe, đã là 4 giờ sáng.
Lúc này, không chỉ không có phòng khách sạn mà chúng tôi cũng không còn sức lực để tìm kiếm. Chúng tôi quyết định ngủ trong xe tại bãi đậu xe Walmart. Cái lạnh -9 độ C thật sự khủng khiếp. Chúng tôi ngủ trong xe nhưng cảm giác như đang ngủ trong tủ lạnh. Đôi khi, chúng tôi phải thức dậy để bật máy sưởi, nhưng chiếc 4Runner mà chúng tôi thuê có động cơ V6 4.0L, mỗi lần hoạt động làm tiếng ồn dã man và tiêu tốn nhiều nhiên liệu.
Buổi sáng, chúng tôi chính thức bắt đầu chuyến đi dọc bờ biển Tây. Việc đầu tiên là ghé qua Starbucks để mua một ly cà phê để tỉnh táo hơn. Chiếc 4Runner mà chúng tôi thuê chỉ có giá khoảng 70 đô la một ngày, khá rẻ. Nhưng nó lại tiêu tốn nhiều xăng. Theo thông số, nó tiêu thụ tới 15 lít nhiên liệu cho mỗi 100km. Chuyến đi của chúng tôi dự kiến hơn 5000km, với giá xăng trung bình khoảng 5 đô la/gallon (3.6 lít), vì vậy chúng tôi cũng phải chi trả một khoản tiền xăng kha khá.
Khi chạy ra xa khỏi Seattle, khoảng cách 10km về phía Nam, tuyết bắt đầu xuất hiện, rất nhiều. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm tuyết, và thật sự ấn tượng với lượng tuyết này.
Phong cảnh ở tiểu bang Washington vô cùng đẹp và lãng mạn trong cái lạnh của mùa đông. Không khí ở đây trong lành và tươi mới. Cây cối ven đường được phủ một lớp tuyết trắng xóa, tạo thành một bức tranh tuyệt vời.
Nói đến việc nạp xăng là phải ghé vào trạm xăng :D Dù xăng tiêu tốn nhiều, nhưng may mắn là đã thuê được chiếc 4Runner này. Với điều kiện thời tiết như thế này, việc thuê một chiếc xe gầm cao, hai cầu, và động cơ mạnh mẽ thật sự là một sự an tâm đối với tôi.
Xe để qua đêm ở ga-ra, sáng dậy thì thấy tuyết phủ trắng đầu xe.
Ở các bang phía Bắc, khi trời lạnh và tuyết rơi nhiều, người ta thường chọn mua xe gầm cao và có hai cầu để dễ dàng di chuyển. Rất ít khi thấy xe sedan trên đường.
Chúng tôi tiếp tục hành trình về phía Nam, với mục tiêu là đến Portland, một thành phố thuộc bang Oregon. Đường đi rất đẹp, nhưng có nhiều đoạn tuyết dày, khiến mọi người đều phải giảm tốc độ để đảm bảo an toàn.
Trên đường đi, chúng tôi phát hiện trên bản đồ có một hồ gần đó tên là Vancouver. Khu vực này nằm gần sông Columbia, là ranh giới tự nhiên giữa hai tiểu bang Washington và Oregon. Thấy thú vị nên chúng tôi quyết định ghé qua để khám phá. Tại đây có một thị trấn nhỏ. Vì gần sông hồ nên độ ẩm cao, dẫn đến lớp tuyết dày phủ kín. Tuyết dày đến mức khó phân biệt được đường đi và lề đường.
Khung cảnh tuyết trắng quá đẹp, nên chúng tôi không quên chụp những bức ảnh sống động :D
Mọi thứ cần đến cũng đã đến. Như dự đoán, chỉ sau 15 phút đậu xe, khi trở lại, chúng tôi phát hiện xe bị kẹt tuyết. Phải dùng cầu chậm và mất một thời gian để giải thoát. Thật may mắn, không phải gọi xe kéo tới :D
Khi mới đến Mỹ, bạn của tôi từng sống 2 năm ở Seattle và đây cũng là lần đầu tiên anh ấy thấy tuyết nhiều đến như vậy. Ai cũng có cảm giác như trẻ con khi thấy tuyết. Ban đầu tôi nghĩ tuyết giống như đá bào, có thể nắm lại thành một cục. Nhưng thật bất ngờ khi tuyết này rất rời rạc, nắm lại rồi buông ra thì nó cũng rơi ra, giống như cát vậy.
Nhìn các cảnh này, tôi nhớ đến những bộ phim Giáng Sinh. Chiếc hộp thư màu đỏ nổi bật giữa bức tranh trắng xóa như thế này. Thật sự đẹp và đầy ấm áp.
Xe này chắc đã đậu lâu rồi. Nếu chủ xe muốn lấy đi, chắc phải dành ít nhất 15 phút để dọn tuyết. Dù tôi chỉ là một du khách đến đây, nhưng tôi cảm thấy vui và thích thú. Nhưng đối với người dân sống ở đây, mùa đông chắc cũng rất vất vả, không chỉ lạnh mà còn phải đối mặt với việc dọn tuyết hàng ngày.
Khu Vancouver Lake không có gì đặc sắc lắm. Chủ yếu chỉ là tham quan 'thị trấn tuyết' vì hồ thì cũng bình thường. Xung quanh hồ có nhiều cảng xuất nhập hàng hóa, có lẽ đó là nơi giao thương hàng hóa giữa Mỹ và Canada. Lên xe và tiếp tục hành trình.
Khi ở hồ, bạn tôi ôm một con chó và bị nó 'tè' vào quần. Vậy là chúng tôi phải vội vàng đi vào Target mua xà phòng rồi tìm tiệm giặt đồ. Quần áo trong vali của chúng tôi sau chuyến đi CES cũng không còn nhiều, nên chúng tôi quyết định giặt ngay.
Khi đỗ xe ở Target, tôi lại bị kẹt tuyết lần nữa. May mắn là tôi đã thoát được. Có một chiếc xe khác cũng bị kẹt nhưng phải gọi xe kéo tới để giúp kéo ra vì xe đó là cầu trước.
Cuối ngày, chúng tôi ghé vào một quán mì người Hoa. Dù trời nóng nhưng húp một muỗng nước lèo nóng, không gì thú vị hơn. Quán này ngon đến mức chúng tôi đã ăn ở đây nhiều lần. Trời lạnh đến nỗi chúng tôi không muốn rời xa để tắm. Buổi tối thật lạnh lẽo. Tôi đứng trong phòng tắm cả buổi mới dám ra phòng vì lạnh.
Sáng hôm sau, theo dự báo thời tiết, tuyết sẽ tan đi. Nhưng tôi thấy vẫn thế, tuyết vẫn dày và trời vẫn lạnh. May mắn là trời có nắng hơn, nên nếu quá lạnh, tôi có thể đứng dưới ánh nắng và cảm thấy ấm hơn một chút. OK, tiếp tục hành trình.
Dọc đường đi, thấy cảnh này khá hài hước nên chụp lại. Đó là hồ phun nước, nhưng lạnh quá nên nước đã đóng băng gần hết, chỉ còn lại một vòi phun. Nhưng vòi này cũng đã bị đóng băng ở phần dưới, không biết khi nào nó sẽ hoàn toàn bị tắc.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến được Portland. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là thăm thác Multnomah. Thác Multnomah là một thác nước lớn nằm ở Hẻm núi Sông Columbia, bang Oregon, Mỹ, cách Portland khoảng 30 phút lái xe về phía đông. Thác có hai tầng, cao tổng cộng 189 mét, và là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của Oregon. Du khách có thể ngắm nhìn thác từ nhiều góc độ khác nhau, bao gồm cả từ dưới chân thác và từ cầu Benson qua tầng thác thứ hai. Cảnh đẹp hai bên đường vào thác cũng rất ấn tượng.
Thác Multnomah mang ý nghĩa đặc biệt với cộng đồng địa phương. Truyền thuyết kể rằng thác được tạo ra bởi một tù trưởng bộ lạc để làm hài lòng mong muốn của con gái mình có một nơi riêng tư để tắm.
Toà nhà này được biết đến với tên gọi Multnomah Falls Lodge, là một công trình lịch sử với kiến trúc độc đáo và cung cấp các dịch vụ như nhà hàng, cửa hàng quà tặng và trung tâm thông tin du lịch.
Cầu Benson, một biểu tượng độc đáo bắc ngang qua Thác Multnomah hùng vĩ, là điểm dừng chân không thể bỏ qua cho mọi du khách. Được xây dựng vào năm 1914 bởi Simon Benson, một nhà từ thiện và doanh nhân người Oregon, cây cầu này không chỉ là một tác phẩm kiến trúc ấn tượng mà còn là một phần của Đường cao tốc Lịch sử Sông Columbia nổi tiếng. Với thiết kế vòm bê tông cốt thép đơn giản nhưng thanh lịch, Cầu Benson mang lại cho du khách một góc nhìn tuyệt vời của cả hai tầng thác, cũng như Hẻm núi Sông Columbia và những cánh rừng xanh mướt xung quanh. Đứng trên cầu, bạn sẽ cảm nhận được sức mạnh và vẻ đẹp tự nhiên của thác nước, đồng thời có cơ hội ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ với những bức ảnh tuyệt đẹp. Tuy nhiên, hãy nhớ cẩn thận khi đi qua cầu, đặc biệt sau cơn mưa, vì bề mặt cầu có thể trơn trượt.
Mất khoảng 31 phút lái xe từ Portland đến Thác Multnomah, quãng đường dài khoảng 48 km. Ngoài ra, bạn cũng có thể di chuyển bằng xe buýt hoặc tàu hỏa đến Thác Multnomah. Trên đường đi, bạn sẽ đi qua dọc theo sông Columbia, một tuyến đường rất đẹp.
Mùa đông, hầu hết thác sẽ bị đóng băng, chỉ còn một dòng nước nhỏ chảy xuống. Nếu có cơ hội, tôi sẽ quay lại thác vào mùa hè để thưởng thức cảnh đẹp của nó.
Ngoài mục đích tham quan, nhiều người còn đến đây để đi trekking. Có một con đường mòn dẫn đến Thác Multnomah được gọi là Multnomah Falls Trail Switchback. Con đường này dài 4,4 dặm (7,1 km) và có độ cao 1.200 feet (366 mét). Đây được xem là con đường khó và có thể trơn trượt sau mưa.
Chúng tôi chỉ đến để chụp ảnh một chút rồi rời đi. Khi đến thác, tôi kiểm tra đồng hồ và thấy nhiệt độ xuống thấp đến -15 độ C, thật sự là kinh khủng.
Với thời tiết lạnh như vậy, chỉ cần để chai nước ra ngoài khoảng 5 phút là nước sẽ đông lại :D
Sau khi rời khỏi thác, chúng tôi tiếp tục hành trình về phía nam. Điểm đến tiếp theo là thành phố San Francisco, cách chúng tôi khoảng 1100km. Tuy nhiên, trước khi đến San Francisco, chúng tôi sẽ dừng lại một đêm ở một thị trấn nhỏ có tên là Grant Pass.
Sông Columbia là con sông lớn nhất ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Bắc Mỹ. Nó bắt nguồn từ dãy núi Rocky ở British Columbia, Canada và chảy qua Washington và Oregon ở Hoa Kỳ trước khi đổ ra Thái Bình Dương. Sông Columbia có chiều dài khoảng 2.000 km và lưu vực của nó rộng lớn, bao phủ một diện tích khoảng 670.000 km².
Dọc theo con đường chạy theo sông Columbia, có nhiều 'vista point' - điểm dừng chân để du khách có thể nghỉ ngơi và thưởng ngoạn vẻ đẹp của dòng sông.
Tiếp tục làm đầy bình xăng. Mỗi lần đổ xăng đầy mất khoảng 60 đô và cảm giác như là cứ lên xe một chút là hết xăng. Có những đoạn đường hẻo lánh, chúng tôi phải nhanh chóng đổ thêm xăng bất kể khi nào có thể để tránh bị hết xăng ở những khu vực nguy hiểm. Đường 101 có những đoạn vô cùng hoang sơ, chạy vài chục, thậm chí có khi phải cả trăm kilomet mới thấy nhà cửa.
Vào buổi tối, tuyết rơi dày, nhiều xe phải dừng lại để cài xích chống trượt vào bánh xe. Giao thông lúc này vô cùng tắc nghẽn. Đến chín giờ tối mà vẫn còn hơn 230km nữa để đến khách sạn mà chúng tôi đã lựa chọn, lại còn gặp kẹt xe.
Gần 1 giờ sáng chúng tôi mới đến được Grant Pass, một thị trấn nhỏ ở phía Tây Nam của Oregon. Quả thực là mệt mỏi. Trong ngày này, chúng tôi đã đi hơn 400km từ Portland đến Grant Pass. Thời tiết xấu khiến cho việc lái xe trở nên khó khăn hơn.
Vì bài viết và video dài quá nên mình sẽ ngưng phần 1 của chuyến phượt ở đây. Hẹn gặp lại mọi người ở phần 2 với nhiều sự kiện thú vị và cảnh đẹp. Cảm ơn mọi người đã theo dõi chủ đề này.