Phân tích hình tượng Chó sói và Cừu trong ngụ ngôn của La Phông-ten - Ví dụ 1
Hi-pô-lít Ten (1828 – 1893), nhà nghiên cứu văn học và hoạt động văn hóa nổi tiếng của thế kỷ XIX, là viện sĩ của Viện Hàn lâm Pháp. Năm 1853, ở tuổi 25, ông xuất bản công trình quan trọng mang tên 'La Phông-ten và các ngụ ngôn của ông', trong đó bài viết 'Chó sói và Cừu' là một phần nổi bật.
Jean De La Fontaine (Giăng đờ La Phông-ten), nhà thơ ngụ ngôn nổi tiếng người Pháp, sinh ra tại Sa-tô Chi-e-ri trong một gia đình có cha làm quản lý rừng. Mẹ ông mất sớm, để lại cho ông sự giáo dục tự do và sâu sắc từ cha. Từ nhỏ, ông gắn bó với thiên nhiên và yêu thích cuộc sống hoang dã. Sau khi học xong ở Paris, ông về quê kế thừa nghiệp cha và sống cùng người lao động nghèo. Cuộc sống gần gũi thiên nhiên và dân dã đã ảnh hưởng đến thơ văn của ông, phản ánh chân thực cuộc sống với sự tinh tế và cảm xúc, đặc biệt qua các hình ảnh thiên nhiên và động vật như cáo, chùm nho, cừu, cùng lòng nhân ái đối với người nghèo.
La Phông-ten không hòa nhập với triều đình như nhiều nhà văn cổ điển khác, điều này dẫn đến việc ông không được vua Louis XIV yêu thích. Ông sáng tác đa dạng các thể loại như truyện, thơ, tiểu thuyết, kịch... nhưng nổi tiếng toàn cầu với bộ thơ 'Ngụ ngôn' (1666 – 1694) gồm 12 quyển. Ông được bầu vào Viện Hàn lâm Pháp năm 1863.
Phong cách viết của La Phông-ten vừa thơ mộng, hài hước vừa sâu sắc. Tuyển tập ngụ ngôn của ông, với hơn 60 câu chuyện chia thành 5 tập, nổi bật với tài kể chuyện khéo léo. Thơ ngụ ngôn của La Phông-ten thể hiện sự linh hoạt, tinh tế và đôi khi hài hước, từ những câu thơ dài đến ngắn, mô tả nhiều tình huống đời sống. Các tác phẩm của ông phản ánh rõ nét bản sắc dân tộc và là biểu tượng của văn học Pháp.
Nhiều câu chuyện của La Phông-ten đã trở thành mẫu mực cho các tính cách và tình huống trong cuộc sống, như Ve và kiến, Quạ và cáo, Chó sói và cừu non; Thần chết và lão nông, Con cáo và chùm nho; Gà trống và cáo; Ông già và các con; Gà mái đẻ trứng vàng; Thỏ và rùa; Chó thả mồi bắt bóng, Đám tang sư tử, Hội đồng chuột, v.v... La Phông-ten đã tiếp thu và phát triển truyền thống ngụ ngôn từ các nhà ngụ ngôn trước như Ê-dốp, Babriux, Phedrô, đồng thời tạo ra nhiều hình tượng mới phản ánh thời đại. Mỗi câu chuyện ngụ ngôn của ông thường bao gồm hai phần: phần chính giống như một màn kịch và phần kết luận rút ra bài học.
Dưới ngòi bút của La Phông-ten, các loài vật như sư tử, hổ, báo, cáo, gà, mèo, chuột và ve được nhân cách hóa với đầy đủ cảm xúc như con người. Xã hội loài vật trong ngụ ngôn của ông phản ánh xã hội Pháp thời bấy giờ, từ tầng lớp nghèo đến quyền lực và cả vua sư tử. Ông ca ngợi trí thông minh và lòng nhân ái của người lao động, chỉ trích sự kiêu căng của quý tộc, đạo đức giả của các nhà tu sĩ và sự tham lam của tầng lớp thượng lưu.
Hình ảnh Vua – sư tử trong 'Ngụ ngôn' của La Phông-ten tượng trưng cho sự kiêu ngạo và vô cảm của giai cấp thống trị. Trong thơ của ông, ngay cả những đối tượng như rừng cây và dòng suối cũng có cảm xúc và suy nghĩ như con người, tạo nên một phong cách vừa phê phán vừa tình cảm trong thơ của ông.
La Phông-ten đã khẳng định mình như một nhà văn vĩ đại qua các thế hệ, và các tác phẩm của ông vẫn giữ nguyên giá trị và ảnh hưởng sâu sắc cho đến hôm nay.
Phân tích hình ảnh Chó sói và Cừu trong các ngụ ngôn của La Phông-ten - Ví dụ 2
Nghệ thuật văn học mở ra một thế giới phản ánh sâu sắc nội tâm nhân vật, khác biệt so với văn bản khoa học chuyên nghiên cứu tự nhiên và sự vật. 'Chó sói và Cừu trong thơ ngụ ngôn' của La Phông-ten là một nghiên cứu nổi bật của Hi-pô-lít Ten, phân tích sự khác biệt giữa hai loại văn bản này. Trong tác phẩm, Chó sói và Cừu phản ánh hai tính cách trái ngược: Chó sói hung ác và bạo chúa, trong khi Cừu nhút nhát và yếu đuối nhưng ẩn chứa tình cảm sâu sắc và lòng hy sinh.
Hi-pô-lít Ten (1828-1893), nhà triết học, sử gia và nhà nghiên cứu văn học nổi tiếng của Pháp, đã dành nhiều công sức nghiên cứu thơ ngụ ngôn của La Phông-ten. Trong công trình nổi bật năm 1853, ông phân tích đoạn 'Chó sói và Cừu trong thơ ngụ ngôn' từ chương II để làm rõ sự khác biệt giữa quan điểm khoa học và nghệ thuật. Ten sử dụng thơ ngụ ngôn để minh họa sự tương phản giữa Chó sói và Cừu, làm nổi bật sự sáng tạo và hiểu biết sâu sắc về con người và sự vật.
Hi-pô-lít Ten đã dùng tài năng của mình để phân tích sâu sắc hình ảnh Chó sói và Cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten. Chó sói đại diện cho bạo lực và tàn bạo nhưng cũng có nét đáng thương, trong khi Cừu, tuy là hình ảnh của sự hiền hòa và tốt bụng, lại ẩn chứa sự yếu đuối và tình cảm sâu lắng.
Phân tích của H.Ten đã khéo léo so sánh và khai thác hình ảnh chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten, cùng với nghiên cứu của Buy-phông về hai loài vật này, làm nổi bật sự khác biệt giữa nghệ thuật và khoa học. Trong khi khoa học khám phá đặc điểm và tính chất tự nhiên, nghệ thuật lại khai thác sâu sắc tâm hồn và cảm xúc của từng nhân vật, từ góc nhìn phong phú và đa dạng của nghệ sĩ.
Phân tích hình ảnh Chó sói và Cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten - Ví dụ 3
Tác phẩm 'Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn' của La Phông-ten, được viết bởi Hi-pô-lít Ten (1828 - 1893), viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp và là nhà nghiên cứu văn học, triết gia và sử gia nổi tiếng của thế kỉ XIX. Trong tác phẩm này, tác giả so sánh cách đối xử của Buy-phông (1707 - 1788), nhà vạn vật học, và La Phông-ten (1621 - 1695), nhà thơ ngụ ngôn Pháp, với chó sói và cừu.
Trong tác phẩm khoa học của mình, Buy-phông miêu tả con cừu như là sinh vật ngốc nghếch và nhút nhát, luôn hành động theo bầy đàn và sống trong sự sợ hãi. Cừu chỉ biết tuân theo sự dẫn dắt của đàn, chịu sự kiểm soát của người chăn và bị chó sói săn đuổi.
Ngược lại, qua thơ ngụ ngôn, La Phông-ten thể hiện cảm xúc và tâm hồn của con cừu. Cừu được mô tả như một sinh vật 'thân thương và tốt bụng'. Khi nghe tiếng kêu của con cừu, cừu mẹ ngay lập tức nhận ra và đến bên con mình. Họ đứng vững trên mặt đất lạnh lẽo, dơ bẩn để cho con bú, với sự kiên nhẫn và ánh mắt đầy tình cảm. Hình tượng con cừu trong thơ của La Phông-ten còn mang ý nghĩa về tình mẫu tử và sự hy sinh.
Buy-phông đã đặc biệt nhấn mạnh bản chất hoang dã của chó sói, những sinh vật hung tợn chỉ tập trung lại khi săn mồi, sống cô đơn và lẻ loi khi cuộc săn kết thúc. Sói được miêu tả với vẻ ngoài lấm lem, hoang dã, tiếng hú ghê rợn và mùi hôi thối.
Trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten, chó sói được khắc họa như một tên cướp khốn khổ, luôn đói khát và đầy bất hạnh. Chúng là những kẻ 'luôn lảng vảng, đói rách và luôn bị truy đuổi'.
Từ các so sánh và phân tích này, Hi-pô-lít Ten đã làm rõ sự khác biệt giữa văn bản khoa học và văn bản nghệ thuật. Văn bản khoa học tập trung vào việc nghiên cứu các đặc điểm tự nhiên và đưa ra nhận xét về tính cách và bản chất của sự vật. Ngược lại, văn bản nghệ thuật xây dựng hình ảnh, mô tả thế giới tinh thần và nhân vật bằng sự sáng tạo và ngôn ngữ hình ảnh.
Hình ảnh chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn là một ví dụ rõ ràng về văn bản nghệ thuật, thể hiện sự đối lập giữa con sói tàn ác, hung dữ và con cừu hiền lành, đáng thương.
Khi nghiên cứu văn học, chúng ta cần hiểu rõ các đặc điểm của văn bản nghệ thuật, nơi ngôn ngữ hình ảnh và sự tưởng tượng được phát huy tối đa.