Khám phá khổ hai của bài thơ Viếng lăng Bác với những phân tích chọn lọc nhất
Bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương được sáng tác vào tháng 4 năm 1976, khi lăng Bác Hồ mới được khánh thành, sau khi kết thúc cuộc kháng chiến chống Mĩ và đất nước thống nhất. Tác phẩm thể hiện những cảm xúc sâu sắc của tác giả khi lần đầu thăm lăng Bác, đặc biệt khổ thơ thứ hai làm nổi bật tình yêu và lòng kính trọng của tác giả đối với Bác và đất nước.
'Ngày ngày mặt trời soi sáng trên lăng'
Nhìn thấy một mặt trời rực rỡ trong lăng
Ngày ngày dòng người tấp nập trong nỗi nhớ
Kết dâng tràng hoa cho bảy mươi chín mùa xuân...
Khổ thơ này thể hiện tâm trạng của tác giả khi xếp hàng thăm lăng Bác. Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, luôn sống mãi trong lòng người Việt. Tác giả, như bao người khác, cũng bày tỏ sự xúc động sâu sắc khi vào viếng lăng Bác. Khổ thơ thứ hai tiếp nối cảm xúc từ khổ thơ thứ nhất, từ cảnh vật bên ngoài lăng đến đoàn người vào viếng Bác, thể hiện sự thiêng liêng và thành kính của tác giả.
Hai câu thơ đầu của khổ thơ dùng từ láy và hình ảnh cụ thể cũng như ẩn dụ để thể hiện lòng thành kính của nhà thơ đối với Bác.
'Ngày qua ngày, mặt trời chiếu sáng trên lăng'
'Nhìn thấy một mặt trời rực rỡ trong lăng'
Hình ảnh 'mặt trời' ở đây là phép ẩn dụ, biểu thị Bác Hồ như ánh sáng của dân tộc và đất nước Việt Nam, mang lại ánh sáng tự do và sự ấm no cho nhân dân. Từ 'ngày ngày' nhấn mạnh thời gian vô tận, thể hiện tình yêu và lòng kính trọng của nhân dân Việt Nam dành cho Bác. Bác được ví như mặt trời, là người dẫn đường, giúp đảng và nhà nước tìm ra chân lý cách mạng, giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ. Bác hi sinh vì tương lai tự do, hạnh phúc của đất nước, như mặt trời đem lại sự sống và ánh sáng cho mọi vật. Tác giả ca ngợi công lao và lí tưởng của Bác, khẳng định Bác là hình mẫu vĩnh cửu trong trái tim người dân và cách mạng Việt Nam.
'Ngày ngày dòng người nối tiếp trong nỗi nhớ'
'Kết dâng tràng hoa cho bảy mươi chín mùa xuân...'
Hai câu thơ tiếp theo sử dụng hình ảnh ẩn dụ và điệp từ để thể hiện lòng kính trọng của người dân Việt Nam đối với Bác. Điệp từ 'ngày ngày' nhấn mạnh sự liên tục của thời gian và cảm xúc tưởng nhớ Bác, thể hiện lòng tôn kính từ những người dâng hoa. Hình ảnh 'tràng hoa' biểu thị sự thành kính, mỗi người như một bông hoa trong tràng hoa rực rỡ. 'Bảy mươi chín mùa xuân' tượng trưng cho cuộc đời Bác và sự cống hiến của Người. Hình ảnh này cũng gợi ý rằng Bác sẽ sống mãi trong trái tim người Việt. Câu thơ cuối kéo dài cảm xúc tôn kính, cho thấy tác giả vẫn muốn bày tỏ sự thương nhớ sâu sắc đối với Bác.
Khổ thơ thứ hai thể hiện sự biết ơn sâu sắc đối với vị lãnh tụ vĩ đại của Việt Nam, đồng thời phản ánh niềm kính trọng của người dân dành cho Bác. Tác giả sử dụng biện pháp ẩn dụ, hoán dụ và điệp từ để diễn tả tình yêu và lòng tôn kính của cả tác giả và nhân dân. Bài thơ không chỉ gói gọn trong khổ thơ này mà toàn bộ tác phẩm phản ánh tình cảm dạt dào của tác giả khi thăm lăng Bác, nhấn mạnh sự tôn thờ và kính trọng không bao giờ phai nhạt của người dân Việt Nam đối với Bác.
Là học sinh, chúng ta cần học tập chăm chỉ, giúp đỡ gia đình và xã hội, làm những việc có ích cho đất nước. Những hành động nhỏ của chúng ta góp phần vào sự phát triển của quốc gia, lấy Bác làm gương sáng. Mỗi cá nhân góp sức sẽ giúp tương lai đất nước tươi sáng hơn. Là công dân Việt Nam, chúng ta nên ghi nhớ Bác trong lòng để hình ảnh của Bác luôn sống mãi trong trái tim hàng triệu người.
Trân trọng!