Thế Lữ là một nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, nổi bật với nhiều tác phẩm đặc sắc trong nền văn học Việt Nam. Trong số đó, 'Nhớ rừng' không thể không nhắc đến, như một hồi ức về một chúa sơn lâm vĩ đại giờ chỉ còn là dĩ vãng.
1. Dàn ý cảm nhận về bài thơ 'Nhớ rừng' của Thế Lữ
A. Mở bài
Giới thiệu về nhà thơ Thế Lữ và tác phẩm 'Nhớ Rừng'
B. Thân bài
- Khổ 1: Tâm trạng của con hổ bị giam cầm trong cũi sắt được thể hiện qua những hình ảnh sắc nét và động từ mạnh mẽ, kết hợp với nghệ thuật tương phản để phản ánh sự căm phẫn trong lòng hổ.
- Khổ 2: Nỗi nhớ của con hổ về khu rừng xưa hiện lên với sức sống mãnh liệt của núi rừng. Trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hình ảnh của chúa sơn lâm vẫn hiện lên uy nghi và vĩ đại.
- Khổ 3: Bức tranh thiên nhiên hùng vĩ và vị thế của chúa sơn lâm được tái hiện rõ nét. Câu hỏi tu từ ở cuối khổ bộc lộ cảm xúc trực tiếp về sự tiếc nuối và nỗi nhớ về cuộc sống tự do trước kia của hổ.
- Khổ 4: Đây là khoảnh khắc con hổ trở lại với thực tại, đối diện với những cảnh vật nhàm chán và chật hẹp trong vườn bách thú.
- Khổ 5: Là giấc mơ của con hổ về một không gian hùng vĩ, rộng lớn và oai nghi. Nỗi đau bi kịch này phản ánh khát vọng mãnh liệt của hổ về tự do và sự sống chân thật.
C. Kết bài
Tóm tắt lại nội dung bài viết.
2. Cảm nhận về bài thơ 'Nhớ Rừng' của Thế Lữ
Thế Lữ nổi bật là một trong những nhà thơ hàng đầu của phong trào Thơ Mới. Trong sự nghiệp của mình, ông đã để lại nhiều tác phẩm xuất sắc, và 'Nhớ Rừng' là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông.
'Nhớ Rừng' được sáng tác vào năm 1934 và xuất hiện trong tập Mấy vần thơ vào năm 1935. Bài thơ thể hiện tiếng lòng của con hổ bị giam cầm tại vườn bách thú, là cách Thế Lữ bộc lộ nỗi uất ức và sự tù túng của chính mình khi mất đi tự do.
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua
Dù là chúa sơn lâm, con hổ giờ đây phải chịu cảnh bị giam cầm trong cũi sắt, mất đi tự do và bị kiểm soát bởi con người. 'Khối căm hờn' diễn tả sự uất ức tột độ của hổ, với cảm giác bị kìm hãm đã tích tụ lâu ngày, khiến nó muốn phá vỡ sự tù túng này. Mở đầu bài thơ là hình ảnh con hổ nằm dài trong cũi sắt, sống một cuộc sống nhạt nhẽo, tự cảm thấy đau lòng về thân phận của mình.
Khinh thường lũ người ngạo mạn, ngơ ngác
Nhìn vẻ kiêu hãnh của cánh rừng sâu thẳm
Giờ đây bị hạ nhục trong cảnh tù đày
Chỉ để làm trò giải trí, như món đồ chơi
Phải chung sống với bầy gấu ngớ ngẩn
Với cặp báo trong chuồng chẳng bận tâm gì
Hổ cảm thấy đau xót khi nhìn lại mình, từ một chúa Sơn Lâm hùng vĩ nay trở thành một con thú trong cũi sắt, chỉ còn là món đồ chơi cho con người. Đặc biệt, phải chung sống với những loài vật kém cỏi khác, hổ không còn là chính mình, không còn sống cuộc sống tự do như trước. Mọi kiêu hãnh đã bị thay thế bằng cuộc sống đơn điệu. Đây là tâm trạng của bất cứ ai bị tước đoạt tự do. Trong bối cảnh lịch sử của bài thơ, đó cũng là hình ảnh của một đất nước đang chịu đựng ách nô lệ. Chúng ta cảm nhận sâu sắc nỗi đau và sự tù túng của nhân dân trong hoàn cảnh đó.
Trong hoàn cảnh khốn khổ này, hổ nhớ về những ngày tháng huy hoàng của mình:
Ta sống mãi trong nỗi thương nhớ
Thời kỳ tung hoành kiêu hãnh những ngày xưa
Cuộc sống hiện tại của hổ thật sự tù túng và ngột ngạt đến mức khiến nó không ngừng sống trong ký ức và nỗi nhớ về những ngày tháng tự do. Ngay sau đó, Thế Lữ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ với hình ảnh núi rừng rộng lớn và chúa sơn lâm được khắc họa một cách sống động:
Nhớ cảnh núi rừng, hình dáng cây cổ thụ
Với tiếng gió gào rú từ xa, với tiếng suối gọi núi non
Với những tiếng thét vang dội của thiên nhiên
Những động từ mạnh mẽ như 'gào rú', 'hét' đã thể hiện sức mạnh và sự dữ dội của thiên nhiên. Tuy nhiên, dù bức tranh thiên nhiên có lộng lẫy đến đâu, vẫn không thể làm lu mờ sự hiện diện của chúa sơn lâm trong hình ảnh đó.
Ta bước đi đầy oai phong, uy nghiêm
Thân hình uốn lượn như sóng vỗ nhịp nhàng
Vờn quanh bóng tối, lá gai và cỏ rậm
Trong hang tối, ánh mắt thần sắc bén
Làm cho mọi vật đều lặng im khi thấy
Với giọng thơ đầy sức mạnh, Thế Lữ đã khắc họa một vị chúa sơn lâm bất khả xâm phạm, với những bước chân mạnh mẽ và thân thể như bóng nước, cùng với đôi mắt sáng quắc trong đêm tối Tư. Sự oai phong của con hổ không chỉ khiến mọi thứ phải sợ hãi mà còn tự hào về chính mình
Ta biết ta là chúa tể của muôn loài
Giữa miền thảo nguyên không tên không tuổi
Chỉ một đoạn thơ đã đủ để thể hiện quá khứ oai hùng và vương quốc của chúa sơn lâm. Trí tưởng tượng của nhà thơ thật phong phú khi ông xây dựng hình ảnh của vị chúa tể qua bức tranh tứ bình. Với bút pháp tả cảnh đặc sắc, ông đã vẽ nên một bức tranh tứ bình tuyệt đẹp, đồng thời giúp người đọc cảm nhận được hồn cảnh vật và tâm trạng của con vật:
Những đêm vàng bên bờ suối nơi nào
Ta say sưa với ánh trăng tan dần
Sự im lặng trong rừng vừa bí ẩn vừa lôi cuốn, mang chút gì đó ghê rợn nhưng đầy huyền bí. Tác giả đã nâng cao quyền uy của chúa rừng bằng cách đặt con hổ đối diện với thiên nhiên, với ánh trăng, cơn mưa, bình minh, và hoàng hôn. Ở mỗi bối cảnh, chúa sơn lâm đều thể hiện sự thống trị của mình.
Chính việc khẳng định mình là Chúa Tể Muôn Loài cho thấy sự tự tin và bản lĩnh vượt trội của hổ. Cuộc sống tự do và khí thế oai hùng đã khiến hổ cảm thấy ngột ngạt, bức bối trong không gian hẹp. Nó nhớ về những đêm vàng bên bờ suối, những ngày mưa rả rích bốn phương, những buổi bình minh rực rỡ, và tiếng chim ca rộn ràng. Tất cả những ký ức đó không chỉ là nỗi nhớ mà còn là nỗi đau của một chúa sơn lâm bị giam cầm. Tuy thiên nhiên có đẹp đến đâu và dáng vẻ oai hùng có ra sao, thì đó cũng chỉ là quá khứ, khiến hổ phải thốt lên 'than ôi! thời oanh liệt giờ đâu còn?'. Thế Lữ đã khiến hổ bừng tỉnh nhìn lại hoàn cảnh hiện tại. Câu thơ khiến người đọc cảm thấy xót xa trước nỗi đau của hổ, chỉ biết ôm niềm uất hận trước cảnh vật tẻ nhạt.
Hỡi linh hồn oai nghiêm, cảnh vật hùng vĩ
Là nơi mà giống hùm thiêng ta cai trị
Khoảng không gian rộng lớn nơi ta từng tự do dạo chơi
Nơi ta không bao giờ có cơ hội trở lại
Những nỗi nhớ không nguôi ấy như là biểu hiện của sự uất hận và sự kìm nén của một con hổ. Càng đọc, ta càng cảm nhận được sự thương xót cho số phận của chúa sơn lâm, và sự tương đồng với tình cảnh của nhân dân ta lúc bấy giờ.
Văn học xuất phát từ đời sống, phản ánh chân thực cuộc sống để từ đó người ta có thể nhìn thấy mọi khía cạnh của thế giới. Bài thơ 'Nhớ Rừng' của Thế Lữ đã làm được điều đó, khi nhà thơ sử dụng hình ảnh của con hổ để diễn tả sự ngột ngạt và cảm giác bị giam cầm của chính mình cũng như của toàn dân tộc Việt Nam dưới ách nô lệ. Với thể thơ tự do và những hình ảnh thơ đầy bí ẩn, tráng lệ, Thế Lữ đã khắc họa thành công hình ảnh chúa sơn lâm hùng vĩ trong lòng người đọc.
Dưới đây là mẫu cảm nhận về bài thơ 'Nhớ Rừng' của Thế Lữ mà Mytour gửi tới bạn đọc. Hy vọng tài liệu này sẽ là nguồn tham khảo hữu ích cho bạn. Cảm ơn bạn đã theo dõi.