Nhận định về đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Mẫu số 1
Victor Hugo là một trong những vĩ nhân của văn học thế giới vào đầu thế kỷ XIX. Các tác phẩm bất hủ của ông luôn chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc. Một số tác phẩm tiêu biểu của ông bao gồm 'Chín mươi ba', 'Nhà thờ Đức Bà Paris', và 'Những người khốn khổ'. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền', nằm trong phần đầu của tiểu thuyết 'Những người khốn khổ', thể hiện rõ nét sự phân chia giữa thiện và ác trong cuộc sống, qua đó tác giả bày tỏ sự cảm thông sâu sắc đối với số phận bất hạnh của những người khốn khổ.
Trong đoạn trích này, nhà văn đã tạo ra một bức tranh đối lập giữa hai nhân vật Giăng Van-giăng và Gia-ve. Giăng Van-giăng là một tù nhân khổ sai nhưng đầy lòng nhân ái và cảm thông. Ông đặc biệt cảm thấy xót xa trước nỗi đau của Phăng-tin, một người phụ nữ bất hạnh mất con. Ông liên tục động viên và trấn an chị: 'Cứ yên tâm. Không phải nó đến bắt chị đâu.' Lo lắng rằng Phăng-tin sẽ không sống nổi, Giăng Van-giăng đã xin Gia-ve cho thêm vài ngày để tìm lại con gái của Phăng-tin: 'Xin ông cho tôi ba ngày! Ba ngày để tìm đứa con cho người đàn bà đáng thương này! Tôi sẵn sàng trả giá bất cứ điều gì.' Ông hiểu rằng, đối với Phăng-tin, con gái là nguồn sống duy nhất, là điều quý giá duy nhất còn lại trong cuộc đời cô. Có lẽ việc tìm lại Cô-dét là cách duy nhất để cứu vãn cuộc sống của người phụ nữ khốn khổ này.
Thật đáng tiếc, ngay cả sự thiện tâm cuối cùng của Giăng Van-giăng, điểm tựa hy vọng cuối cùng của người phụ nữ đang cận kề cái chết, cũng bị Gia-ve tàn nhẫn dập tắt.
'Hắn nhìn Phăng-tin với ánh mắt hung dữ, rồi túm cổ áo và cà-vạt của Giăng Van-giăng, nói thêm: 'Tôi đã nói không có ông Ma-đơ-len, không có ông thị trưởng nào cả. Chỉ có một kẻ cắp, một tên cướp, một tù nhân khổ sai, đó chính là Giăng Van-giăng!'' Chính những lời cay nghiệt này đã lấy đi mạng sống của Phăng-tin, đẩy cô vào vực sâu tuyệt vọng. Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng không còn lý do gì để nhún nhường trước Gia-ve. Ông tiến đến chiếc giường, 'dứt khoát giật gãy cái giường cũ kỹ, cầm chặt thanh giường và nhìn Gia-ve với ánh mắt đầy căm phẫn'. Đây là hành động phản đối mạnh mẽ và căm thù của Giăng Van-giăng đối với Gia-ve độc ác. Sự uy quyền của Gia-ve lập tức biến mất, hắn chỉ còn lại vẻ mặt tái nhợt và bước lùi về phía cửa trong nỗi sợ hãi.
Đối với Phăng-tin, Giăng Van-giăng ngồi bên cạnh, dành cho cô những cử chỉ âu yếm nhất: 'Giăng Van-giăng tựa khuỷu tay lên thành giường, bàn tay đỡ lấy trán, chăm chú nhìn Phăng-tin nằm bất động. Ông ngồi lặng lẽ như vậy, không rời mắt.' Ông cảm thấy đau lòng trước số phận nghiệt ngã của Phăng-tin, xót xa cho một cuộc đời mong manh, đến khi chết vẫn không thể đoàn tụ với con yêu. Qua ngòi bút của Victor Hugo, Giăng Van-giăng hiện lên như một con người tràn đầy tình yêu thương, đáng ngưỡng mộ và trân trọng.
Nếu Giăng Van-giăng đại diện cho sự lương thiện, thì Gia-ve là hiện thân của sự độc ác. Từ ngoại hình đến hành động và lời nói của hắn đều phơi bày bản chất tàn nhẫn và vô lương tâm. Hắn mang danh thanh tra, làm việc vì sự bình yên của nhân dân, nhưng lại làm trái với mục đích cao cả ấy. Hắn không tha cho người phụ nữ đang hấp hối, quát tháo: 'Giờ lại đến lượt cô! Đồ khỉ im miệng đi không? Đất nước này thật khốn nạn, bọn tù khổ sai lại được phong chức, còn lũ gái điếm thì được chăm sóc như những bà hoàng! Nhưng mọi chuyện sẽ thay đổi, thời điểm đã đến rồi!' Gia-ve là hiện thân của ác thú giữa cuộc sống, sống trong một thế giới nguyên tắc cứng nhắc và thiếu tình người.
Với kỹ thuật lãng mạn và sự tương phản đặc sắc, Victor Hugo không chỉ khắc họa thành công hai hình mẫu đại diện cho thiện và ác trong cuộc sống, mà còn truyền tải một thông điệp nhân sinh sâu sắc: Trong bóng tối của quyền lực và tuyệt vọng, tình yêu thương giống như những vì sao sáng ngời, nâng đỡ con người và thắp sáng niềm tin ấm áp trong tâm hồn họ.
Cảm nhận về đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Mẫu 2
V.Huy-gô, một tài năng đa dạng, không chỉ nổi bật với tư cách là nhà thơ mà còn là nhà tiểu thuyết và soạn kịch, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong mọi lĩnh vực mà ông chinh phục. Mặc dù xuất thân từ hoàng tộc, V.Huy-gô luôn đứng về phía nhân dân, chống đối chế độ phong kiến. Các tác phẩm tiêu biểu của ông như 'Những người khốn khổ' đã làm nổi bật tên tuổi của ông như một nhà văn chuyên viết về những số phận bị áp bức trong xã hội. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' từ Chương IV, Quyển 8, Phần I, là một ví dụ tiêu biểu về những giá trị lãng mạn và nhân văn cao cả của V.Huy-gô.
Sau khi được thả từ nhà tù nhờ sự cứu giúp của giám mục, Giăng Van-giăng đã trở thành một con người tốt đẹp, được biết đến với danh xưng Ma-đơ-len, giúp đỡ mọi người tìm việc làm và được yêu mến, thậm chí được bầu làm thị trưởng. Tuy nhiên, lòng nhân ái của ông không cho phép ông chứng kiến Săng-ma-chi-ơ bị oan uổng, và ông đã tự thú, công nhận mình chính là Giăng Van-giăng. Đây là một cuộc đấu trí căng thẳng giữa thiện và ác, giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve.
Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' nổi bật với cuộc chiến giữa quyền lực và nhân đạo. Gia-ve, dù là người nắm quyền, lại chỉ là tay sai thực thi pháp luật, trong khi Giăng Van-giăng, mặc dù là nạn nhân của sự bất công, lại là biểu tượng của sự lương thiện và nhân ái. Trong cuộc chiến giữa thiện và ác, Gia-ve buộc phải e sợ và nhượng bộ trước sự cao cả của Giăng Van-giăng. Sự đối lập rõ rệt giữa hai nhân vật này làm nổi bật chủ đề của tác phẩm.
Gia-ve được miêu tả như một ác thú với vẻ ngoài ghê tởm và ánh mắt dã man. Bút pháp tả thực của V.Huy-gô đã khắc họa rõ nét hình ảnh của nhân vật này, từ nụ cười ghê tởm đến hành động thô lỗ và lời nói cay nghiệt. Gia-ve không chỉ là biểu tượng của sự độc ác mà còn là hình mẫu của sự thô bạo và tàn nhẫn trong cách hành xử với người khác.
Ngược lại, Giăng Van-giăng là hình mẫu của tình yêu thương và trách nhiệm. Hành động của ông từ việc chăm sóc Phăng-tin đến việc đối diện dũng cảm với Gia-ve đều thể hiện lòng nhân ái và sự cao cả. Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng không chỉ bày tỏ nỗi đau sâu sắc mà còn quyết tâm chấm dứt sự tàn nhẫn của Gia-ve, đồng thời thể hiện sự xót thương và tình cảm chân thành với Phăng-tin.
Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' không chỉ làm phong phú thêm mạch truyện mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về giá trị của nhân đạo và tình thương. V.Huy-gô đã khéo léo sử dụng các kỹ thuật văn học để làm nổi bật sự đối đầu giữa thiện và ác, đồng thời khẳng định tư tưởng cao đẹp của ông.
Cảm nhận về đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Mẫu số 3
'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' là một đoạn trích nổi bật từ tiểu thuyết 'Những người khốn khổ' của đại văn hào Victor Hugo. Tác phẩm này không chỉ chỉ trích mạnh mẽ sự tàn ác của xã hội mà còn thể hiện lòng thương cảm đối với những số phận khốn cùng.
Victor Hugo, người đã chứng kiến nhiều biến động của nước Pháp thế kỷ XIX, sáng tạo những tác phẩm đậm chất nhân đạo. 'Những người khốn khổ', dù được xuất bản năm 1862, nhưng đã được hình thành từ năm 1823, là minh chứng cho tình yêu thương và sự đồng cảm sâu sắc của ông với những người bất hạnh. Dưới bối cảnh lịch sử đầy biến động, Hugo đã xây dựng một tiểu thuyết thể hiện lòng thương xót vô hạn cho những số phận khốn cùng và nỗ lực mở ra lối thoát cho họ, với các nhân vật nổi bật như Giăng Van-giăng và Phăng-tin.
Nhân vật chính, Giăng Van-giăng, một thợ làm vườn nghèo khổ, bị kết án 19 năm tù vì ăn cắp một ổ bánh mì để nuôi đàn cháu mồ côi. Sau khi mãn hạn tù, nhờ sự cảm hóa của giám mục, ông đã chuyển mình thành một người tốt, thành đạt và được bầu làm thị trưởng của một thành phố nhỏ. Tuy vậy, dù đã thay đổi, ông vẫn bị thanh tra mật thám Gia-ve nghi ngờ. Trong bối cảnh này, ông gặp Phăng-tin, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh, đang chăm sóc con gái mình. Câu chuyện tiếp tục mở ra khi Giăng Van-giăng cứu giúp Cô-dét, con gái Phăng-tin, và người yêu của Cô-dét.
Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' phản ánh sự đối lập gay gắt giữa cái thiện và cái ác, giữa quyền lực và những nạn nhân của nó. Victor Hugo đã chỉ trích sự lạm quyền và khơi gợi lòng đồng cảm đối với những số phận khốn cùng. Ông thể hiện quan điểm nhân đạo qua nhân vật Giăng Van-giăng. Mặc dù nhiều người nghĩ rằng người cầm quyền ở đây là Gia-ve, viên thanh tra mật thám luôn nghi ngờ Giăng Van-giăng, thực ra người thực sự khôi phục uy quyền chính là thị trưởng Ma-đơ-len.
Tác giả khéo léo xây dựng từng nhân vật qua nghệ thuật phóng đại tương phản. Gia-ve hiện lên như một kẻ ác độc, hoàn toàn trái ngược với Giăng Van-giăng, người đại diện cho cái thiện và đức hạnh. Ấn tượng đầu tiên về Gia-ve là tiếng gầm gừ, thái độ kiêu ngạo và sự đắc thắng của một kẻ tiểu nhân. Hắn được miêu tả như một con ác thú chuẩn bị tấn công, phản ánh sự khinh bỉ và căm ghét của nhà văn. Sự tàn nhẫn của Gia-ve còn thể hiện qua cách hắn đối xử với Phăng-tin khi cô đang hấp hối.
Ngược lại, Giăng Van-giăng hiện lên với tình yêu thương và sự trách nhiệm đối với mọi người xung quanh. Khi Phăng-tin qua đời, ông giữ thái độ nhẹ nhàng và nhún nhường trước Gia-ve để không làm ảnh hưởng đến người bệnh. Sau cái chết của Phăng-tin, Giăng Van-giăng trở nên kiên quyết và dứt khoát, đối đầu với Gia-ve để có thể tiễn biệt Phăng-tin, và sau đó, bình tĩnh chấp nhận số phận của mình.
Đoạn trích cũng thể hiện rõ phong cách nghệ thuật của Victor Hugo. Sự so sánh và đối lập tài tình, cùng với việc tổ chức các tình tiết một cách khéo léo, đã khắc họa thành công hình tượng trung tâm của tác phẩm. Không khí thiêng liêng và lãng mạn được thể hiện rõ qua những khoảnh khắc cao trào, khi Giăng Van-giăng bộc lộ tình yêu thương và lòng nhân đạo sâu sắc.
Tác phẩm 'Những người khốn khổ' cùng đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' đã nổi bật với tinh thần nhân đạo sâu sắc của Victor Hugo. Tình yêu thương vô bờ bến dành cho những người nghèo khổ và sự căm ghét đối với những kẻ thực thi công lý mà thiếu lòng nhân ái đã tạo nên một tác phẩm được độc giả toàn cầu yêu mến và trân trọng.