Một vật thể rực rỡ ban đầu bị nhầm lẫn với một ngôi sao mới được xác nhận là một loại hành tinh 'quái vật', có khả năng nuốt chửng một Mặt Trời mỗi ngày.
Theo Live Science, 'quái vật' có tên là J0529-4351, là một trong những loại hành tinh sáng nhất và phát triển nhanh nhất từng được ghi nhận trong lịch sử thiên văn.
Các hành tinh quái vật thường bị hiểu lầm là các ngôi sao trong quá khứ do chúng có vẻ sáng tương tự như sao. Nhưng nhờ vào các phương tiện quan sát hiện đại, bí mật của chúng đã được phơi bày.
Chúng thực sự là những lỗ đen siêu khối. Đây là những lỗ đen rất nặng và mạnh mẽ, đủ sức để được các nhà thiên văn gọi là 'lỗ đen quái vật'.
Ảnh minh họa về một hành tinh quái vật - Ảnh: NASA
Các lỗ đen quái vật dạng hành tinh đang trong giai đoạn nuốt chửng vật chất một cách mạnh mẽ.
Trong những bữa tiệc ẩm thực này, vật chất xoắn ốc đang bị kéo vào lỗ đen bị nung nóng, phát ra ánh sáng có thể được quan sát bằng các kính thiên văn.
'Lỗ đen quái vật' thực sự là trái tim của các thiên hà. Do đó, khi một lỗ đen phát sáng, nó được gọi là 'hạt nhân hoạt động của thiên hà'.
Những hạt nhân thiên hà hoạt động cực kỳ mạnh mẽ, sáng chói - đến mức dù cách xa hàng tỉ năm ánh sáng so với Trái Đất vẫn sáng ngời như sao - được biết đến là chuẩn tinh. Ánh sáng từ các chuẩn tinh sáng gấp hàng ngàn tỉ lần so với các ngôi sao sáng nhất.
J0529-4351 cũng là một trong số đó. Lỗ đen - chuẩn tinh này được ước tính nặng gấp 17-19 lần khối lượng của Mặt Trời của chúng ta.
Ngoài ra, nó có khả năng nuốt chửng khối lượng vật chất tương đương 1 Mặt Trời mỗi ngày và phát ra ánh sáng mạnh hơn ngôi sao mẹ của chúng ta 50.000 tỉ lần.
Trong khoảnh khắc được kính thiên văn ghi nhận, hình ảnh của nó nằm cách Trái Đất 12 tỉ năm ánh sáng. Do đó, nó đã tồn tại từ thời điểm vũ trụ còn rất trẻ 13,8 tỉ năm của chúng ta.
Theo một bài báo được công bố trên tạp chí Nature bởi nhóm nhà khoa học từ Đại học Quốc gia Úc (ANU), sự cháy sáng mạnh mẽ của quái vật J0529-4351 đã thúc đẩy sự phát triển của nó một cách nhanh chóng.
Đối tượng cực đoan này ban đầu được phát hiện bởi vệ tinh Gaia của Cơ quan Vũ trụ châu Âu (ESA), sau đó được quan sát thêm bằng kính thiên văn Very Large (VLT) tại sa mạc Atacama - Chile.