1. Dàn ý chi tiết cho bài phân tích cái tôi độc đáo của Tản Đà
I. Mở Bài
- Giới thiệu ngắn gọn về tác giả và phong cách sáng tác của ông.
- 'Hầu Trời' là một tác phẩm đặc sắc của Tản Đà, nơi phong cách thơ của ông được thể hiện một cách rõ nét và sâu sắc. Bài thơ nổi bật với sự 'ngông' đặc trưng của Tản Đà, tạo nên giá trị độc đáo cho tác phẩm.
II. Phần Thân Bài
a. Nền tảng của sự 'ngông' trong 'Hầu Trời':
- Giấc mơ được lên thiên đường, đọc thơ cho Trời và các vị tiên nghe.
- Cảm giác cô đơn và mong muốn được thấu hiểu là những trăn trở của người viết. Tuy nhiên, thực tế 'hạ giới văn chương rẻ như bèo' đã khiến người sáng tác phải đối mặt với sự thật tàn khốc. Đau lòng vì sự cảm thông từ người đọc không được đánh giá cao đã tạo nên một thử thách đau đớn.
b. Tản Đà thể hiện sự 'ngông' khi đọc thơ trước Trời và các vị tiên:
- Phong cách sáng tác của Tản Đà đầy tự tin và phóng khoáng, mang đến một tinh thần thoải mái, vui vẻ và hứng thú. Ông đọc thơ với niềm say mê, cuốn hút, như thể đang khám phá những điều mới mẻ, thậm chí chưa từng được khám phá trước đây. - Thi sĩ tự nâng cao giá trị bản thân, tựa như việc được Trời săn sóc, châm trà để khích lệ tinh thần đọc thơ.
- Tự khen ngợi tác phẩm của mình không hẳn là tự phụ, mà là cách tôn trọng công sức và sáng tạo cá nhân. Đây là sự tự tin vào công việc của mình, niềm tự hào khi thấy rằng các câu chữ mình tạo ra mang lại sự hài lòng và tự hào.
=> Xóa bỏ khoảng cách giữa thần tiên và người phàm, giờ đây họ chỉ đứng trên bình diện của thi nhân và người yêu thơ, hòa quyện và gần gũi hơn.
- Tản Đà thể hiện sự tự tin mạnh mẽ khi liệt kê thành tựu văn chương của mình, thể hiện sự hài lòng và tự hào về những công trình mà ông đã dồn công sức và tâm huyết. Ông khao khát được công nhận và thán phục với những gì mình đã tạo ra.
- Tản Đà thể hiện sự tự tin và tự hào khi tuyên bố 'Nhờ Trời văn con còn bán được'. Đây không chỉ là một lời khoe khoang, mà còn là cách ông bày tỏ sự hài lòng và niềm tin vào sức hút của tác phẩm mình. Ông tin rằng thơ văn của mình vẫn có sức hấp dẫn mạnh mẽ, lôi cuốn độc giả ngay cả trong một thời đại đầy rối ren và phức tạp.
c. Sự 'ngông' khi trò chuyện với Trời
- Cách diễn đạt của Tản Đà luôn thể hiện sự tự tin và thẳng thắn, không chút e dè hay sợ hãi. Ông kết hợp giữa sự chân thật và một chút hóm hỉnh, tạo nên phong cách giao tiếp vui vẻ và thoải mái.
- Trong các tác phẩm của mình, Tản Đà thường miêu tả các vị tiên và thiên đàng như những người bạn thân thiết, những người đồng hành tâm giao. Ông thường nhấn mạnh cuộc sống nghèo khó, mô tả những người dân đầy chất phản biện, khiến giới trí thức phải đau đầu với những thực tế khó khăn.
- Tản Đà thường miêu tả bản thân như một 'trích tiên' bị đày xuống hạ giới vì tội 'ngông'. Tuy nhiên, ông nhận được lời giải thích từ Trời rằng sự hiện diện của ông trên hạ giới không phải để trừng phạt mà để thực hiện một sứ mệnh cao cả, gọi là 'thiên lương'.
- Lễ tiễn đưa chiếc xe Khiên Ngưu được thiên đình đặc biệt ưu ái, khiến các vị tiên lần lượt hiện ra để tham gia buổi lễ tưởng nhớ. Không gian được trang trí bởi sự tận tụy của thiên đình và vẻ đẹp tinh tế của các vị tiên, tạo nên một buổi lễ trang trọng và ngập tràn không khí thiêng liêng.
- Việc sử dụng từ ngữ, cách hành văn hóm hỉnh, phóng khoáng và bay bổng đã làm nổi bật sự 'ngông' của Tản Đà hơn.
III. Kết Luận
- Tổng kết giá trị nghệ thuật của tác phẩm hoặc chia sẻ cảm nghĩ cá nhân.
2. Bài viết mẫu phân tích cái tôi độc đáo của Tản Đà trong tác phẩm 'Hầu Trời'
Tản Đà, tên thật Nguyễn Khắc Hiếu, là một trong những nhân vật tiêu biểu của văn học Việt Nam thời kỳ chuyển giao, với đóng góp lớn trong việc liên kết văn học truyền thống và hiện đại. Được mệnh danh là 'người của hai thế kỷ', ông mở đầu cho sự hòa nhập văn học tân kỳ. Trong tác phẩm 'Hầu Trời' từ tập thơ 'Còn chơi' (1921), Tản Đà khéo léo thể hiện cái tôi độc đáo của mình khi lên thiên đình đọc thơ. Sự kiêu hãnh, tự tin và sáng tạo của ông thể hiện rõ nét, khi ông cảm thấy vinh dự khi đứng trên thiên đình, một nơi thiêng liêng, để trình diễn thơ của mình. Điều này đã tạo nên dấu ấn quan trọng trong văn học Việt Nam, để lại những tác phẩm giá trị cho các thế hệ sau.
Tản Đà thường được nhắc đến như một thi nhân với ba đặc điểm nổi bật: 'xê dịch, ngông và đa tình'. Trong tác phẩm 'Hầu Trời', ông thể hiện cái tôi độc đáo và sự ngông cuồng lạ thường. Ở đây, 'ngông' không chỉ là cách ứng xử xã hội hay nghệ thuật khác biệt mà là sự tự tin và kiêu hãnh dựa trên khả năng và tài năng cá nhân. Đây là niềm tin mạnh mẽ vào chính mình, và sự tự tin để khẳng định và thể hiện tài năng. Những người mang phẩm chất 'ngông' thường tạo ra phong cách độc đáo và gây ấn tượng sâu sắc, điều này đã giúp Tản Đà để lại dấu ấn đậm nét trong văn học Việt Nam.
Chất ngông là đặc trưng của những nhà văn, nhà thơ với ý thức sâu sắc về tài năng và cảm xúc. Họ sử dụng tài năng của mình để phục vụ cuộc sống và để lại dấu ấn cá nhân qua thời gian. Họ có thể tỏ ra tự tin và kiêu hãnh vì biết mình có tài, có điều gì đó để tự hào và thách thức cuộc sống và người khác. Mỗi cá nhân đều có tính cách riêng biệt, không thể nhầm lẫn với ai khác. Sự khác biệt và độc đáo này, như được thể hiện trong 'Hầu Trời', tạo nên một cái tôi đặc biệt và riêng biệt cho nhà thơ.
Nhà thơ nhận thức rõ về tài năng của mình. Vì vậy, tiếng ngâm thơ 'vang cả sông Ngân Hà' khiến Trời không ngủ được chính là ở đó.
'Đêm qua chẳng biết có hay không'
Chẳng phải bỡ ngỡ không mơ mộng
Thực hồn! Thực phách! Thực thần thể
Thực sự được lên tiên là điều hạnh phúc lạ lùng!
Sự duyên dáng đưa Tản Đà lên thiên đình là một phần của câu chuyện thơ, một chút cảm hứng trong lòng nhà thơ. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng nó lại hiện ra thật, cuốn hút và được bao bọc bởi sự duyên dáng tự nhiên. Sự đặc biệt ở Tản Đà chính là sự tự nhiên, lôi cuốn nhưng vẫn giữ được vẻ duyên dáng. Khó khăn trong việc khiến thế gian công nhận tài năng của mình đã đủ thử thách, nhưng cả Trời cũng say mê và các tiên cũng yêu thích, điều này thật lạ lùng. Bài thơ 'Hầu Trời' thể hiện rõ sự ngông của Tản Đà. Khi có cơ hội lên thiên đình, ông không ngần ngại 'quảng cáo' tài năng của mình, nhưng vẫn giữ được sự tự tin và tinh thần vững vàng. Sự biểu hiện mạnh mẽ này chứng tỏ cái ngông không chỉ là tính cách mạnh mẽ mà còn là sự tự tin đầy duyên dáng, một phần bản sắc của nhà thơ.
Đọc hết từ văn vần sang văn xuôi
Từ văn lý luận chuyển sang văn chơi
Khi đạt đến đỉnh cao, đọc thơ càng thêm thích thú
Chè Trời, nhấp giọng càng thêm phần tuyệt vời.
Tản Đà qua cách ông đọc thơ và tiếp cận tác phẩm của mình, thể hiện một tư duy cá nhân mạnh mẽ và sự tự nhận thức rõ ràng về tài năng. Việc ông tự tin và sôi nổi khi đọc thơ không chỉ là cách thể hiện tình yêu và đam mê với văn chương mà còn là khẳng định bản thân trong nghệ thuật. Qua việc giới thiệu tác phẩm trong các hoạt động đọc thơ hay biểu diễn, Tản Đà cho thấy sự tự hào về sự sáng tạo của mình. Điều này thể hiện cái tôi văn học độc đáo của ông với độc giả và toàn bộ thế giới văn học.
Các tác phẩm văn của con đã in cả rồi
Hai tập Khối tình văn lý luận
Hai Khối tình của con là văn chơi
Thần tiền, Giấc mộng trong văn tiểu thuyết
Đài gương, Lên sáu trong văn đời
Tập Đàn bà Tàu theo lối văn dịch
Đến quyển 'Lên tám nay là mười'
Nhờ ơn Trời, con vẫn còn có thể bán được
Chưa rõ con in ra bao nhiêu?'
Nhà thơ tỏ ra rất tự tin và đắc ý vì ông nhận thức rõ ràng về tài năng của mình. Ông khẳng định bản ngã và giá trị cá nhân, và có ý thức sâu sắc về tài năng trong cuộc sống. Trước đây, các nhà nho và tài tử thường biểu hiện sự tài năng một cách thận trọng, không dám nói về điều gì xuất sắc trong thơ của mình, đặc biệt là trước mặt Trời. Ý thức cá nhân của nhà thơ đã phát triển vượt bậc, vượt qua cả mức độ kính trọng và tự trọng của thời đại. Chính nhờ sự tự tin, khát khao được công nhận và ý thức về giá trị cá nhân mạnh mẽ, Tản Đà đã khiến cả Trời phải thán phục và tán thưởng. Sự tận tụy, kiêu hãnh và lòng tự hào về tài năng của mình là những điểm nổi bật trong bài thơ 'Hầu Trời'.
'Văn dài hơi tốt, ran cung mây!'
Trời nghe thấy và cũng cảm thấy hài lòng.
Tâm trạng như được mở rộng, lưỡi dường như nhẹ nhõm
Hằng Nga và Chức Nữ khẽ nhíu mày
Song Thành và Tiểu Ngọc chăm chú lắng nghe
Kết thúc bài đọc, mọi người cùng vỗ tay.'
'Trời lại khen: Văn thật xuất sắc!
Văn viết ra như vậy thì hiếm có
Lời văn mượt mà như sao băng!
Văn khí mạnh mẽ như mây cuộn!
Êm ái như làn gió, tinh tế như sương!
Lạnh lẽo như tuyết, nặng nề như mưa!
Tản Đà đã bộc lộ niềm đam mê mãnh liệt với văn học qua việc sáng tác thơ và viết văn. Cơ hội lên thiên đình không chỉ cho ông thể hiện tài năng mà còn cảm nhận sự thăng hoa trong nghệ thuật. Việc nhận ra văn chương là một nghề cũng là bước ngoặt quan trọng, thể hiện sự đánh giá cao và tâm huyết với nghề viết. Điều này phản ánh sự trưởng thành và chuyên nghiệp của ông trong lĩnh vực nghệ thuật.
Dù không nói rõ, nhưng qua từng câu chữ, ta nhận thấy một triết lý mới về tinh thần viết lách. Với Tản Đà, văn chương không chỉ là nghề mưu sinh, mà còn là thị trường với những người mua và bán, đầy phức tạp và khó nắm bắt. Điều đặc biệt là ông đã nhận thức được tầm quan trọng của việc chuyên tâm vào nghề, đòi hỏi kiến thức và tâm huyết để theo đuổi.
'Nhờ trời, văn của con vẫn còn bán được'
'Vốn liếng của tôi vẫn còn đầy ắp văn chương'
Thật kiêu hãnh khi thi sĩ mong muốn 'gánh văn' lên Trời để bán.
'Các tiên thần ao ước, tranh nhau dặn:
- 'Anh hãy gánh lên đây để bán ở chợ Trời!'
Tản Đà tỏ ra tự tin và kiêu ngạo khi muốn tác phẩm của mình được phổ biến rộng rãi, từ cung đình đến dân gian. Sự khao khát này phản ánh lòng tự hào với tài năng và ước mơ được công nhận. Tuy nhiên, việc mong muốn tác phẩm nổi tiếng cũng biểu hiện sự tin tưởng vào giá trị nghệ thuật mà ông mang lại. Khát khao này không chỉ là mong muốn cá nhân mà còn là niềm tin vào sức mạnh của văn chương.
Dù vậy, qua bài thơ 'Hầu Trời', Tản Đà cũng bày tỏ một thực tế cay đắng: tài năng không phải lúc nào cũng được công nhận hoặc tương xứng với số phận. Cuộc đời của nhà thơ thiếu sự đồng cảm và tôn trọng, phản ánh sự không hoàn thiện trong đời sống tinh thần và sự bất hòa giữa tài năng và số phận.
'Văn chương trần gian rẻ như bèo'
Kiếm được đồng lời thực sự rất khó'
Kiếm được thời ít tiêu nhiều thời'
Làm mãi quanh năm vẫn không đủ tiêu.'
Do đó, ông khao khát lên Trời để đọc thơ và tìm người tri âm. Chỉ có Trời và các tiên mới hiểu được sự tinh tế và vẻ đẹp trong thơ của ông. Lời khen từ Trời là sự công nhận có giá trị nhất, không thể bị bác bỏ hay nghi ngờ. Đây thực sự là sự khẳng định rất kiêu hãnh của nhà thơ.
Để Trời hiểu và khen ngợi thơ của mình, Tản Đà đã trình bày rõ ràng về thân thế của mình, hoàn toàn phù hợp với câu chuyện:
'Kính bẩm Trời, con xin thưa
Con tên là Khắc Hiếu, họ Nguyễn
Quê hương ở Á châu, đến Địa Cầu
Sông Đà, núi Tản, nước Nam Việt'.
Tản Đà, khác với các bậc tiền bối, đã tự tin công khai tên tuổi của mình theo cách rất hiện đại, bao gồm cả thông tin về địa lý, châu lục và hành tinh. Điều này thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc, sự tự hào về bản thân và ý thức mạnh mẽ về tự tôn dân tộc. Việc sử dụng tên thật, không phải bút danh, với sự trang trọng như vậy chứng tỏ ông rất coi trọng giá trị của danh xưng của mình.
Qua các câu thơ, tác giả cũng âm thầm giới thiệu bút danh của mình. Tản Đà thể hiện sự kiêu hãnh và tự tin vào tài năng của mình, không ngần ngại thể hiện hết sức trước chư tiên. Điều này cho thấy ông luôn tự tin và không kìm nén tài năng của mình.
Tản Đà, xuyên suốt bài thơ, luôn bộc lộ sự tự tin với tài năng của mình và khẳng định mình là một người 'ngông', từng bị đày xuống hạ giới vì tội ngông. Ông nhận thức rõ về sự đặc biệt và tài năng của bản thân.
Sự đặc biệt này không chỉ ở việc nhà thơ được công nhận là người được cử xuống hạ giới để thực hiện một sứ mệnh cao cả, mà còn trong việc tìm kiếm và phục hồi thiên lương đang bị lãng quên của nhân loại. Ông đặt câu hỏi về công việc của mình, liệu nó có phải là phần của một nhiệm vụ lớn hơn, 'thiên lương' của nhân loại không. Sự ngông cuồng của ông không chỉ vì bản thân mà còn là phản ứng chống lại bất công xã hội và thực hiện điều ông tin là thiên lương của con người.
'Hai chữ thiên lương, thằng Hiếu luôn ghi nhớ
Dám xin đừng phụ lòng Trời mong chờ
Nhà thơ tự nhận thức rõ nhân cách của mình, vượt lên trên mọi ràng buộc về danh lợi. Nhân cách ấy hoàn toàn trái ngược với xã hội lúc bấy giờ, nơi sự bất công và vụ lợi chi phối mọi thứ, nơi tiền bạc và danh vọng chiếm ưu thế.
Cuối cùng, nhà thơ vẫn khẳng định và tự hào về tác phẩm của mình. Thơ của ông không chỉ đẹp mà còn chứa đựng những tư tưởng cao cả về cuộc sống, thiên lương và nhân sinh. Nó truyền tải những giá trị cần thiết để hướng đến cái đẹp và cái thiện. Tản Đà vượt ra ngoài khuôn khổ 'thi dĩ ngôn chí' và bay bổng trong thế giới nghệ thuật, tự do thể hiện cảm xúc và tinh thần cá nhân mới mẻ.
Tản Đà là một trong những nhà thơ nổi bật của văn học Việt Nam, với phong cách ngông cuồng độc đáo trong thơ ca. Sự ngông của ông không phải là kiêu ngạo hay tự phụ, mà là sự tự tin, sáng tạo và ý thức rõ ràng về tài năng cá nhân. Khác với Nguyễn Công Trứ, người dùng ngông để phản kháng xã hội, Tản Đà không theo hướng đó. Ông không cần chứng minh với người khác, mà thể hiện sự tự tin vững vàng. So với Nguyễn Tuân, người chú trọng vẻ đẹp, Tản Đà không tìm kiếm phong cách hay hình thức cụ thể. Ông sáng tác tự do, không bị ràng buộc bởi hình thức văn chương, mà bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống. Ngông của Tản Đà xuất phát từ mơ mộng, không chỉ để thể hiện nỗi đau hay khát vọng cá nhân mà còn để giao tiếp với thế giới. Ông không ngần ngại phô bày sự phóng túng và tự do trong diễn đạt cảm xúc, tạo ra phong cách riêng biệt không thể nhầm lẫn.
Bài thơ 'Hầu Trời' không chỉ là một tác phẩm dài mà còn phong phú trong việc thể hiện cá tính của Tản Đà. Nó không chỉ chứa đựng nội dung mà còn thể hiện nét độc đáo và mới lạ trong nghệ thuật. Dù dài dòng, nhưng điều này làm cho bài thơ trở nên phong phú với các chi tiết cá nhân. Hơn nữa, việc tôn trọng và duy trì dòng chảy cảm xúc tự nhiên và sự tự do trong việc diễn đạt ý tưởng và tình cảm cho phép nhà thơ thoát khỏi sự gò bó về hình thức, tự do biểu đạt tư duy và cảm xúc của mình. Thể thơ thất ngôn trường thiên được viết một cách phóng khoáng, tự do theo phong cách cá nhân của nhà thơ.
Bài thơ 'Hầu Trời' không chỉ nổi bật với nội dung triết lý sâu sắc mà còn gây ấn tượng với cách xử lý hình thức độc đáo. Tản Đà đã mạnh dạn phá vỡ quy chuẩn thơ văn truyền thống bằng cách chia khổ không đều. Cách chia khổ này không chỉ mang lại sự tự do trong diễn đạt cảm xúc mà còn tạo ra một nhịp điệu và trải nghiệm đọc đặc biệt. Đây là minh chứng cho sự tự tin và sáng tạo của nhà thơ trong việc khám phá không gian thơ văn, dám từ bỏ cấu trúc cũ để mang đến một trải nghiệm mới cho người đọc. Tản Đà không chỉ vượt qua ranh giới về nội dung nghệ thuật và triết lý mà còn đột phá về hình thức, tạo nên một bản sắc tự do và phóng khoáng trong thơ văn Việt Nam, thể hiện cái tôi độc đáo của ông trong làng văn học.
Cái tôi của Tản Đà không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn phản ánh sự hòa quyện của nhiều yếu tố đa dạng. Sự kết hợp này tạo nên một bức tranh đặc sắc về nhà thơ, với đặc trưng của một trí thức, đa tình, ngông cuồng và thường xuyên thay đổi, xuyên suốt trong phong cách và tư duy. Ông đã kết hợp yếu tố truyền thống với hiện đại, cổ điển với mới mẻ trong thơ, tạo ra một bản sắc riêng biệt. Tản Đà không ngần ngại khám phá và sáng tạo từ các nền văn hóa, triết lý khác nhau, làm nên những tác phẩm độc đáo. Ông thực sự là cầu nối giữa hai thế giới văn học khác biệt, tạo nên một ngôi sao sáng với vẻ đẹp độc nhất trên bầu trời văn học Việt Nam.
Đây là bài viết của Mytour, hy vọng đã cung cấp thông tin hữu ích và đáp ứng nhu cầu tìm kiếm của bạn. Xin chân thành cảm ơn.