Không ai chịu trách nhiệm cho cuộc sống của bạn. Bạn là người đưa ra quyết định!
VÀ TÔI DỪNG LẠI!
Tôi đã gặp một chuyên gia tâm lý trước đó, và khi tôi hỏi về các rối loạn tâm lý, cô ấy nắm lấy tay tôi với ánh mắt dịu dàng. Có lẽ điều này làm cho tôi cảm thấy an tâm ngay lập tức mà không cần nói gì cả. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và nói:
“Trầm cảm là một căn bệnh, nhưng đừng để bất kỳ nhãn dán nào định nghĩa bạn.”
Một câu nói đã khiến tôi suy ngẫm rất nhiều. Đúng là trầm cảm là một căn bệnh, nhưng cảm giác trống rỗng có thể không cần thuốc mà cần một tinh thần mạnh mẽ để vượt qua. Tôi không phủ nhận rằng có nhiều người đang đấu tranh với căn bệnh tâm thần này, nhưng điều này chỉ là câu chuyện cá nhân của tôi, không hy vọng mọi người sẽ lặp lại, nhưng hy vọng rằng những ai đang gặp khó khăn cũng có thể tìm ra con đường tự do tương tự.
Sau những ngày ấy, tôi tạm ngừng kể lể và tự nhìn vào bản thân. Mỗi khi muốn buông xuôi, tôi cần một chút an ủi. Nhưng điều đó phải đồng nhất với ý muốn của tôi: 'Đúng rồi, mày khổ quá, tao hiểu mà.'. Tóm lại, hàng vạn lời vàng bạc để xoa dịu nỗi đau. Nhưng để làm gì? Những lời nói ấy hoàn toàn không giúp tôi giải quyết vấn đề. Làm việc càng khó thì vẫn sẽ khó thôi, trừ khi thăng chức hoặc đổi công việc. Về tình cảm, nếu khổ sở, chỉ có hai cách: buông hay tìm cách giải quyết. Vấn đề vẫn là nguyên nhân của mọi khổ đau. Những lời an ủi chỉ là phương thuốc tạm thời, giống như thuốc an thần. Dùng đúng, bạn sẽ tạm thời ổn, dùng sai, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Tôi từng kể với một số bạn rằng, đêm đó, khi bị xâm hại, tôi trốn trong toilet, mong chờ ai đó sẽ cứu. Nhưng không ai đến. Thói quen trốn toilet vẫn còn, có lẽ vẫn hy vọng sẽ có người mở cánh cửa và ôm vào lòng. Toilet từng là nơi tốt nhất để trốn, nhưng giờ chỉ là thói quen. Bởi vì, dù có ai vào và ôm, tôi sẽ dựa vào họ. Nếu họ tổn thương, tôi sẽ lại như cô đơn trong toilet.
Thực ra, điều tôi cần không phải là sự an ủi từ người khác, bởi họ không chịu trách nhiệm với cuộc sống của tôi. Họ có cuộc sống riêng và họ đến bên tôi như một người bạn đồng hành. Ngay cả gia đình, họ không phải là gối ôm khi tôi cần khóc. Tôi phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Mọi đau khổ xuất phát từ vấn đề của riêng tôi và chỉ có mình mới giải quyết được.
Bất kỳ ai xuất hiện trong cuộc đời tôi, họ không có lỗi với cuộc đời tôi. Tôi để họ tổn thương, đó là lỗi của tôi vì tôi không kết thúc mối quan hệ đó sớm hơn. Tôi buồn khi họ không biết quan tâm, nhưng đó cũng là lỗi của tôi vì họ không chịu trách nhiệm với cảm xúc của tôi. Mọi người có trách nhiệm riêng, và tôi phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình.
Có những thời điểm tôi tự hỏi tại sao những người làm tổn thương tôi vẫn hạnh phúc trong khi tôi đau khổ như vậy. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng, sống tốt cuộc đời của mình mới là thắng lợi. Chúng ta không thể trách ai khác cho sự thất bại của mình.
Trầm cảm là một căn bệnh, nhưng không phải vì bệnh mà tự cho mình cao hơn người khác và đòi hỏi điều gì đó. Việc của bạn là của bạn, người khác quan tâm bạn là một điều đặc biệt, nhưng đừng mong họ quan tâm, và đừng trách họ. Nếu họ không muốn thì buông, họ không có sai gì cả, nếu họ làm sai với bạn, thì đó mới là lúc bạn sai. Đừng bao giờ dùng căn bệnh để đe dọa ai, điều đó có thể mang lại sự an ủi ngay lúc đó, nhưng sẽ khiến họ càng xa bạn hơn. Đọc bài bạn tiêu cực, bạn của tôi sẽ hiểu vì sao tôi nói như vậy.
Chúc mọi người sớm khỏi bệnh, và chúc những ai đang tìm kiếm sự an ủi có thể tự mình chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Khi đó, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc sống này còn nhiều điều tích cực mà bạn không cần phải than phiền nữa.