1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Đề bài: Khám phá vẻ đẹp của viên quản ngục trong bài văn Chữ người tử tù
Vẻ đẹp của viên quản ngục trong bài văn Chữ người tử tù: 3 bài mẫu nổi bật
I. Cấu trúc chính của bài viết Vẻ đẹp của viên quản ngục trong 'Chữ người tử tù'
1. Khám phá phần mở bài:
- Giới thiệu về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm “Chữ người tử tù”.
- Giới thiệu về vẻ đẹp đặc sắc của nhân vật viên quản ngục.
2. Phần chính của bài viết.
a) Hoàn cảnh sống:
- Đối mặt với cuộc sống làm quan chức trong ngục tù, nơi “người ta sống bằng tàn nhẫn, lừa lọc”.
- Tại đó, bọn lính ngục đã thực hiện hành vi hành hạ người tù bằng những thói “tiểu nhân thị oai”.
=> Trong bối cảnh khó khăn khiến con người dễ bị xao lạc, lạc vào vùng bùn lầy, viên quản ngục vẫn giữ được phẩm chất cao quý, và có đam mê, sở thích cao quý.
b) Đam mê, sở thích cao quý:
- Viên quản ngục là người biết trân trọng cái đẹp, đặc biệt coi chữ của ông Huấn Cao như một báu vật.
- Ông nuôi mơ ước cao quý: mong muốn treo trong nhà bộ đôi câu đối mà chính tay Huấn Cao viết.
c) Trái tim “biệt nhỡn liên tài”:
- Với tình yêu thương cái đẹp, viên quản ngục không chỉ yêu quý mà còn kính trọng người sáng tạo nên cái đẹp - Huấn Cao:
+ Ông 'đặc biệt đãi' người tù: đem đến bữa cơm, rượu, thịt cho Huấn Cao và bạn tù của ông.
+ Biểu hiện sự nhẫn nhục trước tù nhân: khi bị từ chối, viên quản ngục không tỏ ra tức giận mà lễ phép rút lui với lời nói “xin lĩnh ý”.
- Ông hy vọng Huấn Cao giảm bớt tính khí để ông có cơ hội trình bày ước mơ của mình và xin lấy chữ.
- Khi nhận được chữ từ Huấn Cao, viên quản ngục đã “khúm núm” nhận lời.
- Sau khi Huấn Cao khuyên rời khỏi nơi “hỗn loạn xô bồ”, ông đã chân thành rơi lệ và “bái lĩnh”.
3. Tổng kết:
- Đánh giá lại kỹ thuật mô tả nhân vật của tác giả.
- Tóm tắt về vẻ đẹp đặc biệt của viên quản ngục.
Mẫu số 1: Sự Quyến Rũ của Nhân Vật Quản Ngục Trong Văn Chữ Người Tử Tù
Với tài năng và sự uyên bác đặc biệt, Nguyễn Tuân đã tạo nên một phong cách văn học độc đáo, một nhà văn lớn luôn tìm kiếm cái đẹp và hướng đến một vẻ đẹp chân thực. Lời văn của ông trở thành một trang anh hùng lẫm liệt, tràn đầy thuần khiết. 'Chữ Người Tử Tù' như một tia sáng trong lịch sử văn chương. Với bút kỹ thuật, tác giả vẽ nên nhân vật Viên quản ngục, đứng giữa biên giới của thiện ác, đẹp và không đẹp, trong tác phẩm 'Vang Bóng Một Thời'.
Truyện 'Chữ Người Tử Tù' trong tập 'Vang Bóng Một Thời' của Nguyễn Tuân kể về những thói quen xưa lạ. Câu chuyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao, biểu tượng của cái đẹp và Viên quản ngục, đại diện cho hệ thống tối tân, áp bức. Trong không gian tăm tối của tù cảm, có một sự tinh khôi, thuần khiết như nốt nhạc êm dịu giữa bản nhạc xô bồ. Nghệ thuật đã đánh thức tâm hồn của Viên quản ngục, trước đây bị che lấp bởi bóng tối của chế độ ác độc. Huấn Cao, một anh hùng hiên ngang, xuất hiện với bí quyết viết chữ nhanh và đẹp, làm mở cửa trái tim của Viên quản ngục, người đã chấp nhận 'an phận thủ thường'.
Viên quản ngục, mặc dù là một người quản ngục, nhưng lại có sở thích cao quý và yêu cái đẹp. Ông yêu thích những nét chữ đẹp của Huấn Cao và giữ lại sự thuần khiết giữa những cám dỗ của vàng bạc và sự hư danh. Sự thanh cao, lượng thiện của ông không bao giờ mất đi. Viên quản ngục luôn giữ niềm hi vọng và sự cao quý để xin chữ của Huấn Cao. Dường như bóng tối của ngục tù không thể làm mờ đi tâm hồn của ông.
Viên quản ngục mê mải với vẻ đẹp, hân hoan khi biết tên tội phạm nguy hiểm sẽ đến, mong đợi được gặp người mà ông kính trọng. Ông trọng trách những tài năng như Huấn Cao và tiếc nuối về cái chết của người tài năng. Mặc dù Huấn Cao là người đáng sợ với kỹ năng bẻ khóa, nhưng ông chỉ muốn xin chữ. Dù bị từ chối và xỉ nhục, ông vẫn cố gắng làm quen và sẵn lòng khúc lạo bản thân: 'Xin lĩnh ý'. Quản ngục mong ngày Huấn Cao dịu lại, ông sẽ xin chữ. Đẹp trong ông át hết, phá bỏ lớp bọc lạnh lùng, ông trân trọng những tài năng.
Cách Viên quản ngục đối xử với Huấn Cao là bức tranh rõ nét về cái đẹp. Trong bức tranh tù tăm, vẫn có tâm hồn lương thiện. Khi Huấn Cao cho chữ, Viên quản ngục rộn ràng, trái tim ông thức tỉnh như cánh đồng khô giữa cơn mưa rào, nhận ra những sai trái, lối thoát trong tâm hồn tối tăm, hứa sống cuộc sống an bình và truyền bá lương thiện. 'Ngục quan cảm động, vái người tử tù một cái, chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ: Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'. Một cuộc hội ngộ tri ân và nước mắt nghẹn ngào.
Nguyễn Tuân tạo dựng nhân vật sáng tạo, cho thấy lí tưởng cao đẹp của anh hùng Huấn Cao, và sự đẹp đẽ, thiên lương trong Viên quản ngục. Trong sự tàn ác, có lẽ thiên lương vẫn tồn tại.
Sau khi khám phá về Vẻ Đẹp của Viên Quản Ngục trong Chữ Người Tử Tù, bạn có thể đọc về Lý do Cảnh Cho Chữ trong Chữ Người Tử Tù là Chưa Từng Có hoặc tham khảo Phân Tích Nhân Vật Quản Ngục Trong Truyện Ngắn Chữ Người Tử Tù để củng cố kiến thức của bạn.
Mẫu số 2: Hồn Vẻ Đẹp trong Viên Quản Ngục của Chữ Người Tử Tù
Nếu Huấn Cao là biểu tượng vẻ đẹp thiện chí, viên quản ngục là hiện thân của sức mạnh ấy. Nhân vật này, mặc dù ẩn sau Huấn Cao, nhưng dần hiện lên một cách rõ nét và cuốn hút. Khám phá viên quản ngục mang lại trải nghiệm mới, thú vị, khiến người đọc cảm nhận sức mạnh kỳ lạ của tác giả.
Tính cách của Huấn Cao đơn giản, ít bất ngờ. Ngược lại, viên quản ngục biểu hiện tính cách động đậy. Trước khi là quản ngục, ông là người đèn sách, 'biết đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền'. Ông yêu cái đẹp và có sở nguyện treo câu đối Huấn Cao viết. Tuy nhiên, số phận làm đen tối phẩm chất của ông. Gặp Huấn Cao trong ngục tù là kịch tính, họ đối địch xã hội, nhưng lại tri âm, tri kỉ trong nghệ thuật. Cuộc 'kì ngộ' khiến ý chí yêu vẻ đẹp của quản ngục trỗi dậy mạnh mẽ, hy sinh để đạt được một vài chữ của Huấn Cao.
Đọc về Vẻ Đẹp của Viên Quản Ngục trong Chữ Người Tử Tù sẽ làm bạn hiểu về Lí do Cảnh Cho Chữ trong Chữ Người Tử Tù là Chưa Từng Có hoặc tham khảo Phân Tích Nhân Vật Quản Ngục Trong Truyện Ngắn Chữ Người Tử Tù để làm giàu kiến thức của mình.
Hồi hộp từ đầu đến cuối tác phẩm, không ai biết liệu quản ngục có xin được chữ của ông Huấn hay không? Nhân vật này đối mặt với thách thức quyết liệt khi Huấn Cao bị giam trong ngục tử tù. Quản ngục sống trong tình trạng căng thẳng, hồi hộp vì biết tính ông Huấn 'vốn khoảng, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ'. Làm thế nào để lấp đầy khoảng cách giữa 'cai ngục' và 'tử tù', để trở thành 'tri kỉ' của ông Huấn chỉ trong ít ngày? Viên quản ngục khổ tâm vì có một ông Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà không biết làm thế nào để xin được chữ. Ông lo rằng nếu để ông Huấn bị hành hình mà không kịp xin được mấy chữ, thì ân hận sẽ suốt đời mất. Mặt khác, viên quản ngục luôn phải dò xét và đề phòng cả bọn thuộc hạ. Ông lo sợ 'tên bát phẩm thơ' này sẽ đem cáo giác với quan trên, vì vậy ông phải 'dò ý tứ hắn lần nữa xem sao rồi sẽ liệu'.
Nhân vật viên quản ngục được Nguyễn Tuân xây dựng với bút pháp giàu chất hiện thực, gần gũi với cuộc đời hơn, thật hơn. Tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân thể hiện rõ qua nhân vật này. Truyện cho người đọc cảm giác như thấy trước mắt dáng đi, điệu bộ, và lời ăn tiếng nói của viên quản ngục này. Khi ở công đường, dáng điệu của ông ta rõ nét, oai phong, trầm tĩnh, chu đáo và cần mẫn trong công việc. Khi tiếp nhận công văn về sáu tên tù án, ông ta đọc tên từng người và dừng lại ở cái tên Huấn Cao, sau đó hỏi viên thơ lại để xác minh rõ hơn. Nhân vật quản ngục không chỉ là kẻ biết thi hành phận sự, cần mẫn, tận tụy, mà còn là nhân vật có đời sống nội tâm sâu sắc. Khuôn mặt của ông thể hiện sự suy tư, 'ngục quan băn khoăn ngồi bóp thái dương', 'người ngồi đấy, đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu. Những đường nhăn nheo của bộ mặt tư lự, bây giờ đã biến mất hẳn. Ở đấy, giờ chỉ còn là mặt nước ao xuân, bằng lặng, kín đáo và êm nhẹ.
Trong nhận xét tinh tế của người dẫn truyện, viên quản ngục có 'tính cách dịu dàng và lòng biết giá người'. Ông được coi như 'thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn, xô bồ', là 'cái thuần khiết' bị đày ải 'vào giữa một đống cặn bã', là 'người thẳng thắn lại phải ăn đời ở kiếp với lũ quay quắt'. Mặc dù là quản ngục, nhưng ông ta cũng chính là tù nhân chung thân của nhà tù do ông cai quản. Cái danh, cái lợi, trách nhiệm, và bổn phận của một ngục quan là những thứ gông cùm, xiềng xích vô hình xiết chặt tâm hồn quản ngục suốt đời. 'Lũ người quay quắt', cái 'đống cặn bã' bao quanh ông không khác gì nơi buồng tối giam tử tù 'một buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián'. Có lúc, ngục quan thấm thía thân phận lạc loài, cô đơn giữa chốn tù ngục của chính mình, y than thở một mình : 'Có lẽ lão bá này, cũng là một người khá đây. Có lẽ hắn cũng như mình, chọn nhầm nghề mất rồi'. Nếu bi kịch của ông Huấn là bi kịch của người anh hùng thất thế, thất thế nhưng vẫn kiêu hùng, lẫm liệt ; thì bi kịch của ngục quan là bi kịch lầm đường. Kẻ lầm đường lạc lối, nhưng vẫn còn lương tri, lương năng, và 'lòng biệt nhỡn liên tài', cùng khát vọng giải thoát. Y tôn thờ cái đẹp, say mê cái đẹp để hi vọng tự giải thoát. Lúc ngục quan gặp Huấn Cao, 'đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu', 'bộ mặt tư lự' đã hằn nhiều nếp nhăn của cuộc đời 'tù nhân' nhọc nhằn, nhưng khát vọng giải thoát biểu hiện ở sự hướng tới cái đẹp vẫn mãnh liệt vô cùng. Âm ỉ bấy lâu, nay bùng cháy lên thành ngọn lửa. Ngục quan tự hạ mình xuống trước tử tù, nhẫn nhục chấp nhận sự 'khinh bạc đến điều' của ông Huấn. Y không oán thù, biết rằng 'y cũng thừa hiểu những người chọc trời quấy nước, đến trên đầu người ta, người ta còn chẳng biết có ai nữa, huống chi cái thứ mình chỉ là một kẻ tiểu lại giữ tù'. Về bản chất, đó là sự ngưỡng mộ trước cái đẹp hoàn toàn tự nguyện. Hành động biệt đãi ông Huấn cũng là xuất phát từ lòng say mê đó. Nhưng đến cuối tác phẩm, không chỉ còn là chuyện say mê, tôn thờ mấy cái chữ đẹp nữa, mà cao hơn thế, đó là sự trân trọng, tôn thờ nhân cách cao quý của một bậc tài danh. Bị cái đẹp và nhân cách cao thượng của ông Huấn thuyết phục, viên quản ngục thực sự cảm động cũng giống như ông Huấn Cao đã cảm động trước 'sở thích cao quý' và 'tấm lòng biệt nhỡn liên tài' của ngục quan. Đó là điểm gặp gỡ để trở thành tri âm, tri kỉ của hai con người cách nhau quá xa về vị trí xã hội. Sự tri kỉ ấy được đánh dấu bằng dòng lệ và tiếng nói nghẹn ngào : 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh' và kèm theo một cái vái.
Vận mệnh nghệ thuật của Huấn Cao kết thúc cùng với tác phẩm, nhưng viên quản ngục vẫn tiếp tục hành trình của mình. Người đọc cảm thấy rằng sau lời khuyên ân cần của Huấn, viên quản ngục có thể từ bỏ nghề để trở về quê hương, giữ cho thiên lương trong sạch. Đây là sự kết nối giữa hai tính cách, hai số phận, tạo nên một câu chuyện đầy ý nghĩa và tác động.
Nhân vật quản ngục là sự sáng tạo độc đáo của Nguyễn Tuân, là cách để làm nổi bật vẻ đẹp lí tưởng của Huấn Cao và đồng thời thể hiện vẻ đẹp của một con người bị hướng dẫn bởi cái đẹp và cái thiện. Đây là kiểu tạo hình nhân vật mới mẻ trong văn học hiện đại Việt Nam, nơi nhân vật có khả năng tự tạo ra tính cách.
Mẫu số 3: Vẻ đẹp của viên quản ngục trong văn chương về người tử tù
Nguyễn Tuân sáng tác truyện Chữ người tử tù năm 1939, đăng trên tạp chí Tao Đàn, và in trong tác phẩm Vang bóng một thời năm 1940. Đoản văn này khoảng 2800 chữ, hoàn toàn xứng đáng là một tờ hoa, trang hoa thực sự. 'Trong hoàn cảnh khó khăn, khi mọi người sống bằng tàn nhẫn và lừa dối, tính cách dịu dàng và lòng biết trọng người của viên quản ngục trở nên quý giá, như một âm thanh trong trẻo giữa bản đàn nhạc đang hỗn loạn và xô bồ.' Nhận xét này tạo điểm nhấn cho nhân vật viên quản ngục trong 'Chữ người tử tù'.
Ngục quan có ngoại hình ưa nhìn, đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu. Khuôn mặt tư lự, nhăn nheo, thể hiện đời sống nội tâm sâu sắc và phong cách suy nghĩ. Sau khi đọc phiến trát về sáu tên tử tù, trong đó có Huấn Cao, người đứng đầu bọn phản nghịch và có tài viết chữ đẹp, ngục quan cảm thấy kính phục. Hình ảnh ngục quan thao thức giữa đêm khi đĩa đầu sở đã vợi lần mực dầu, lúc đầu tư lự, càng về khuya trở nên như mặt nước ao xuân, bằng lặng, kín đáo và êm nhẹ. Việc nhận tù sắp tới gây xáo động trong tâm trạng của ngục quan, một con người với tính cách dịu dàng, khác biệt hoàn toàn so với những kẻ sống bằng tàn nhẫn, lừa dối trong chốn đề lao.
Quản ngục không phải là thế lực hung ác với đôi bàn tay nhuốm máu. Ông là một người hiểu biết về tri thức Nho, đọc sách thánh hiền với nhiều đức độ. Kín đáo và thận trọng trong cử chỉ và ngôn ngữ. Khi dò hỏi viên thư về tử tù, ông nghĩ: 'Tôi nghe ngờ ngợ Huấn Cao...'. Từ câu nói của viên thơ lại, ông suy luận: có lẽ ông ta cũng là một người đáng kính (...). Một người biết trọng đạo đức, biết tiếc thương và tôn trọng người có tài, chắc chắn không phải là kẻ ác ý. Ngục quan muốn đối xử đặc biệt với Huấn Cao, nhưng vẫn lo ngại viên thư lại có thể tố cáo, nên ông rất cảnh báo, thận trọng: để mai ta sẽ kiểm tra lại ý đồ của hắn một lần nữa.
Làm quản ngục có thể thể hiện sự tàn bạo, bộ hạ là bọn côn đồ 'lũ quay quắt, tàn nhẫn, lừa lọc', nhưng ông lại khác biệt. Tính cách ông là dịu dàng, lòng nhân hậu, rộng lượng biết trọng người, tôn trọng người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi nhận tù, ngục quan rất trang trọng, với đôi mắt trong trẻo, và lòng kiêng nể được giữ kín đáo. Ông còn có lòng biệt nhỡn với Huấn Cao. Đối mặt với thái độ lạnh lùng, hống hách, tàn bạo của lực lượng ngục, ông chỉ nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc nói: 'Làm quản ngục, ta đã có quy tắc. Các chú hãy giữ lời.'
Văn chương lãng mạn tiền chiến thường sử dụng thủ pháp tương phản để làm nổi bật sự đan xen của hoàn cảnh, bi kịch của số phận. Nguyễn Tuân cũng thể hiện điều này qua hình ảnh nhận tù, tương phản giữa ngục quan và lũ lính ngục, đối lập giữa cái thuần khiết và cái cặn bã, giữa người có tâm hồn tốt và lũ quay quắt. Thông qua điều này, tác giả làm nổi bật nhân cách tốt đẹp của quản ngục, giống như 'âm thanh trong trẻo chen giữa một bản đàn đều hỗn loạn, xô bồ'.
Mọi điều tốt lành và xấu xa đều thể hiện qua hành động. Trong nửa tháng sống trong trại giam, Huấn Cao nhận được sự đối đãi như một vị khách quý. Trước mỗi bữa ăn tù, ông được phục vụ rượu và món nhắm; đó là món quà mà ngục quan dành cho tử tù để giữ ấm lòng. Sự đối đãi này thể hiện thái độ tôn trọng, lòng biết giá người và trọng người ngay từ người quản ngục đối với Huấn Cao.
Lâu nay, người quân tử luôn coi trọng giao tiếp bằng chữ lễ, biết tôn trọng và hiểu biết về người khác trong mối quan hệ. Tiếp xúc với tử tù, quản ngục chân thành bày tỏ: '... Ngài có muốn thêm điều gì nữa, xin hãy cho biết. Tôi sẽ cố gắng hết sức...'. Nhưng tử tù lại phản ứng mạnh mẽ, khinh bạc và đuổi quản ngục: 'Ta chỉ muốn một điều, đừng để nhà ngươi chạm vào đây'. Trước tình huống đó, người nắm quyền lực giữ tình thế mình, không hồn nhiên trả thù, không làm trò tiểu nhân để thể hiện quyền uy. Quản ngục chỉ lễ phép rút lui sau khi nói: 'Xin lĩnh ý'. Huấn Cao và bạn tù vẫn tiếp tục nhận được đối xử đặc biệt, bữa ăn còn hảo hơn trước. Tại sao quản ngục lại ứng xử như vậy? Vì ông chỉ coi mình là người nhỏ bé giữ tù, còn Huấn Cao là anh hùng tài tử nổi danh với tài năng viết chữ xuất sắc. Hơn nữa, quản ngục hy vọng Huấn Cao sẽ thay đổi tính cách để xin chữ. Nếu có được chữ từ Huấn Cao, ông sẽ rất hạnh phúc. Nguyễn Tuân đã làm nổi bật những phẩm chất của quản ngục: bình tĩnh, lễ độ và nhẫn nhục. Quản ngục áp dụng câu châm ngôn cổ nhân: 'Tiểu bất nhẫn bất thành đại sự'.
Tâm hồn của ngục quan là thanh cao, sáng sủa, biết trọng người tài năng và yêu thích cái đẹp. Mặc dù đã lựa chọn sai nghề, nhưng trên cõi đời này có chăng đã có quản ngục nào có ước mơ cao quý như ông? Ước mơ của ông là đẹp và cao cả. Ông mong ước một ngày nào đó có thể treo câu đối của Huấn Cao ở nhà mình. Ông mê mải, khao khát vì chữ viết đẹp và tròn trịa của Huấn Cao. Với quản ngục, không có vinh dự nào lớn hơn nếu có được chữ của Huấn Cao để treo, đó là một kho báu trên trái đất. Do đó, khi chưa được chữ, quản ngục sống trong tâm trạng đầy bi kịch. Nỗi lo âu của ông là nếu có Huấn Cao trong tay, dưới quyền mình nhưng không dám đối mặt vì cảm thấy sự chênh lệch về nhân cách giữa ông và tử tù quá lớn. Ông ngày càng lo lắng hơn khi biết chỉ còn vài ngày nữa Huấn Cao sẽ bị hành hình; nếu không xin được chữ, ông sẽ hối tiếc suốt đời. Có thể nói đây là một bi kịch cao quý mà Nguyễn Tuân cảm nhận trong phạm vi văn hóa nghệ thuật.
Trước khi bước ra pháp trường, thông qua lời của viên thơ, Huấn Cao hiểu rõ tâm hồn trong sáng và thanh cao của quản ngục, và nói: 'Ta cảm thấy lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Đã gần như là có một thầy quản ngục nào có sở thích cao quý như vậy. Chỉ một chút nữa, ta đã mất một tâm hồn trong thiên hạ'. Chính phẩm chất cao quý của ngục quan làm cho Huấn Cao xúc động và trân trọng. Cảnh việc cho chữ diễn ra trong tù là sự kết hợp kỳ diệu giữa anh hùng tài tử và kẻ biệt nhỡn liên tài. Trước sự đẹp của thư pháp, ngục quan trở thành người tri âm, tri kỉ của tử tù. Ngục quan nhẹ nhàng cất những đồng tiền kẽm đánh dấu lên bảng chữ và lắng nghe lời khuyên chân thành của tử tù, rồi lui về quê nhà để giữ gìn thiên lương trong sạch, sau đó mới nghĩ đến chơi chữ. Ngục quan tỏ ra biết ơn khi vái mình trước tử tù và nói giữa nước mắt: 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'. Tất cả thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của ngục quan dưới ánh sáng của thư pháp và thiên lương.
Cảnh cho chữ thực sự đầy cảm động. Nhân vật quản ngục là một trong những thành tựu xuất sắc của Nguyễn Tuân trong nghệ thuật mô tả và xây dựng nhân vật ở khía cạnh của một nghệ sĩ độc đáo. Yêu cái đẹp với tâm hồn biệt nhỡn liên tài là đặc điểm, tâm hồn của ngục quan. Từ ngoại hình, ngôn ngữ, tâm tư đến cử chỉ và hành động, Nguyễn Tuân mô tả tất cả bằng bút tài năng, tạo nên hình ảnh một con người có phẩm chất tốt đẹp: 'nhất sinh đê thủ bái mai hoa' - không chấp nhận trước sức mạnh, chỉ kính trọng trước vẻ đẹp trong cuộc sống.
Nhân vật quản ngục thật sự là một tâm hồn tài năng, một bóng hồng tinh túy trong thế giới Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân.