Tôi bỏ lại những trang viết để tìm đến biển cả.
Mặt trời màu cam lung linh xa xa. Tiếng hải sư vọng về từ vách núi Big Sur, California. Tôi trỗi dậy sau đợt sóng lớn, nước biển tạt vào mặt. Rừng rong biển lờ lững bao quanh. Thân tôi theo đợt sóng tiếp theo. Chỉ vài năm trước, tôi còn ngồi đờ đẫn trước máy tính. Lưng đau nhức, tâm hồn mờ nhạt. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ gặp được đại dương.
Tôi là đứa trẻ mọt sách lớn lên bên rừng, thời Thủy Điện Trị An phá tan thân thể rừng để mang điện cho thành phố xa lạ. Tôi ngồi đọc sách bên hiên, nhìn cánh rừng rùng mình, tàn lụi. Những xe gỗ lậu gầm rú qua ngã ba nhà trong đêm. Tôi nhắm mắt cầu nguyện cho những thân gỗ không quét qua mái nhà mỏng manh. Rừng kiệt sức. Tôi lặng lẽ lớn lên, tay vuốt ve tai nấm mèo dưới thân gỗ mục sau mưa. Khi ấy, cha bảo tôi mang rổ vào rừng hái nấm mèo để mẹ xào hành. Một bữa ngon hiếm hoi trong tuổi thơ đói kém của cả vùng.
Cơ thể tôi lớn lên thụ động như tai nấm, được cha mẹ bao bọc và mơ mộng về thế giới trong sách vở. Những trang sách mở ra chân trời mới, tôi yên tâm ngồi trong góc nhà sau giờ học, chìm vào câu chữ, kể chuyện cho mèo nghe, chẳng ao ước gì hơn. Thiên nhiên dần trở nên xa lạ. Người bạn tuổi thơ rời xa tôi.
Tuổi thơ tôi đan kết thành những giấc mơ nhỏ bé. Tôi trở thành người viết, vẽ nên thế giới bằng ngôn từ suốt bao năm, tưởng tượng về những biên giới mà cơ thể mình chưa bao giờ chạm tới. Tôi nhìn mình trên màn hình máy tính, thấy cơ thể phình ra bởi bệnh tật sau những giờ viết không ngừng nghỉ. Tôi mài mòn trang viết và trang viết mài mòn cơ thể tôi. Cơ thể tôi vật lộn với những cơn đau không tên. Ở tuổi 26, tôi không còn sức sống để bước ra thế giới.
Một ngày nọ, tôi ngã xuống rạn san hô gần bờ một hòn đảo ở Indonesia. Tôi không biết bơi. San hô cào rách cổ chân, máu rơi xuống nước xanh biếc. Trong cơn đau, tôi ước có thể chạm vào đại dương mà không bị thương tích, không sợ hãi hay đau đớn.
Bạn đời đỡ tôi đứng dậy từ rạn san hô, anh chăm sóc vết thương nhiều ngày. Tôi không muốn làm tai nấm ngủ bên rừng, không muốn làm mọt sách biến mất trong phòng đọc yên bình nữa. Nhiều giấc mơ nhỏ bé bị sóng biển cuốn trôi khỏi vết thương đang lành.