blogradio.vn - Tao cười lặng khi mẹ tao đón mày làm con dâu, nhưng mày lại không nhận ra điều đó. Tao đã rất bực mình vì mày từ chối. Tao đã gửi nhiều tín hiệu cho mày rồi mà mày không chịu bắt lấy. Nhưng tao lại không đủ can đảm để nói ra cho mày biết.
(Tiếp theo từ phần trước)
Mở mắt ra, tôi nhận ra môi trường xung quanh quen thuộc. Đây không phải là nhà tôi, nhưng tại sao tôi lại nằm ở đây? Đêm qua đã để lại nhiều ấn tượng, đầu tôi còn đau và tôi đang khát nước. Tôi nhớ tôi đang tìm kiếm một cốc nước, và khi tôi nhìn xuống, tôi thấy một chiếc áo phông nam màu trắng dính một vài vết đỏ ở dưới giường. Tôi mở cửa ra và đi vào bếp. Cô Lan đang nấu một món gì đó thơm phức. Tôi lấy nước và tiếp tục nhớ lại những gì vừa xảy ra đêm qua.
- Con dậy rồi hả Đào, con biết không, đêm qua con gặp rắc rối không? May mà có Phong đến và đưa con về nhà. Khi Phong gọi, tôi mở cửa và giật mình khi thấy hắn đang ôm con, trên áo vẫn còn vết máu. Hắn không nói gì mà đưa con vào nhà và đặt xuống giường. Tôi rất lo lắng, nhưng không dám nói gì để mẹ con không hoảng sợ. Tôi đã gọi cho gia đình con và cho phép con ở lại nhà tôi. Phong đã nói cho tôi biết mọi chuyện. Sau khi nói xong, hắn quay về phòng nhưng vẫn nhắc tôi hãy để ý đến con.
Tôi không thể nhớ được tất cả những gì cô Lan vừa nói. Tôi muốn biết Phong bây giờ thế nào. Tôi xin phép được thăm Phong. Tôi mở cửa và bước vào, tôi thấy Phong nằm đó, khuôn mặt của hắn bị thâm tím và có những vết thương. Tôi nhẹ nhàng kéo chăn ra và nhận thấy những vết thương trên cánh tay của hắn. Tôi xoa nhẹ lên vết thương, khiến Phong tỉnh dậy.
- Hãy thư giãn đi, bạn vẫn còn rất yếu đuối, để tôi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho bạn nhé. – Tôi vuốt nhẹ vào những sợi tóc rối bời trước mắt Phong
Vẫn giữ bản tính lạnh lùng đó, anh nhìn tôi mà không nói một lời. Tôi kéo chăn lên giúp anh dậy, đồng thời kê gối cho anh dựa vào. Ngay khi anh ngồi dậy, anh nói với tôi:
- Đừng lo cho tôi, bạn cũng cần nghỉ ngơi, hãy để tôi nằm thêm một lúc nữa.
Tôi không trả lời mà vội vã chạy xuống bếp, múc một tô cháo từ nồi trên bếp đặt lên đĩa và mang lên cho Phong:
- Hãy dậy và rửa mặt, sau đó quay lại đây để tôi cho bạn ăn cháo.
Anh cũng nghe theo lời tôi và ngoan ngoãn ngồi dậy, rồi tiến vào phòng tắm.
Ngay khi bước ra, anh ta liền nói:
- Đừng lo, để tôi ở đây và về sau không cần lo lắng nữa.
- Đừng lo, mẹ tôi đã nói với mẹ bạn và cho phép tôi ở đây chơi với gia đình bạn một hôm rồi. Bạn đừng phải lo về điều đó. – Tôi nói trong khi mang bát cháo ra.
Tôi vẫn đứng đợi Phong ngồi xuống giường, múc cháo nóng và đưa cho Phong ăn. Thấy tôi quyết đoán, anh ta nghe theo như một con cún con và ngay lập tức nhai hết cháo trong thìa:
- Mày có nghe lời tao thì tốt đấy, có phải mày ngoan không?