(Mytour) Xã hội ngày càng hiện đại, con người dễ dàng kết nối với nhau hơn, càng tránh xa sự cô đơn. Tuy nhiên, theo tri thức của cổ nhân, sự cô đơn làm nên sự đặc biệt của một người, và biết cách chấp nhận và tận hưởng nó là dấu hiệu của trí tuệ sâu sắc.
- Còn ĐỐ KỴ như chiếc ổ khóa và chìa khóa như trong câu chuyện này, ta nên trân trọng vì giá trị thực sự
- Cả đời này: Chỉ có 2 cuộc gặp gỡ đáng TRÂN QUÝ giúp hoàn thiện bản thân mỗi người, gặp được ắt có ĐẦU TƯ!
- 5 đặc điểm lớn của người chưa trưởng thành, cần cố gắng để KHÔNG CÒN NGHÈO mãi!
1. Cô đơn có thật sự đáng sợ?
Với sự tiến bộ nhanh chóng của thế giới, những căn bệnh tâm lý và áp lực tinh thần ngày càng nặng nề đè lên vai người hiện đại. Trên một xã hội hiện đại và “kết nối” như ngày nay, sự sợ hãi với cảm giác cô đơn ngày càng gia tăng.
Ngày nay, có rất nhiều nghiên cứu và báo cáo về hậu quả của sự cô đơn, được xuất bản liên tục trên các phương tiện truyền thông. Những thông tin này dần dần khiến con người và xã hội coi sự cô đơn như một cảm xúc tồi tệ và đáng sợ.
Thậm chí, điều này không chỉ có trong xã hội hiện đại mà còn từ hàng ngàn năm trước đây, như triết gia Hy Lạp cổ đại Aristotle đã phát biểu rằng “tình bạn là một điều kiện cần thiết để có một cuộc sống tốt”. Thiếu bạn bè, chúng ta sẽ không thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Tuy nhiên, có một sự thật rằng, mọi vấn đề của con người xuất phát từ việc không biết cách chấp nhận sự cô đơn.
Chúng ta thường ghét sự nhàm chán và sợ bị lãng quên. Do đó, con người luôn tìm cách trốn chạy khỏi những vấn đề cảm xúc bằng cách tự thủy hoặc tìm kiếm kết nối với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất ở đây là: con người chưa bao giờ học được cách sống một mình.
Trang Tử đã từng nói: “Độc hữu chi nhân, thị vị chi quý”, ý nghĩa là “Chỉ khi biết sống một mình, con người mới có thể trở thành người xuất sắc, được xem là quý giá.”
“Độc hữu” ở đây đơn giản là sự tự do, sự hài hòa với chính mình, và là cách để hoàn thiện bản thân, là khả năng sống chung với chính mình.
Đại thi hào, nhà thần học Rumi (1207-1273), một trong những nhà thơ vĩ đại nhất mọi thời đại, đã từng nói: “Đừng thấy mình cô đơn, cả vũ trụ đang tồn tại trong bạn.”
Chúng ta đã học từ nhỏ đến lớn về cách sống cùng nhau, hòa nhập với xã hội và trở thành người xuất sắc. Nhưng chúng ta thường quên rằng, kẻ thù lớn nhất của chính mình chính là bản thân.
Ai đạt được sự chiến thắng bản thân, biết cách sống chung với chính mình, đó mới là người thực sự chiến thắng mọi thử thách. Khi đó, sự cô đơn không còn là nỗi sợ hãi nữa, thậm chí có thể trở thành lợi thế để thoát khỏi đám đông, tránh xa những mối quan hệ vô giá trị và giữ được sự tĩnh lặng để theo đuổi mục tiêu cá nhân. Từ một góc nhìn khác, sự cô đơn cũng là điểm đến mà tâm hồn luôn tìm kiếm.
2. Chấp nhận sự cô đơn là một phần của cuộc sống
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà mọi thứ đều được kết nối, trừ bản thân chúng ta.
Thực tế, sống một mình không phải là cô đơn. Nếu bạn không thể chấp nhận việc sống một mình, bạn sẽ không bao giờ hiểu rõ về bản thân.
Đừng nghĩ rằng bạn có thể dùng sự náo nhiệt của thế giới để che giấu những rắc rối của bản thân, điều đó có nghĩa là bạn đang hy vọng những rắc rối đó sẽ tự biến mất.
Hầu hết mọi người cho rằng họ hiểu rõ bản thân, biết cảm xúc và vấn đề của mình. Nhưng thực tế, rất ít người có khả năng làm điều đó.
Mọi thứ điều khiển cuộc sống của chúng ta một cách tiêu cực xuất phát từ sự ghét bị bỏ lại. Vì vậy, chúng ta vội vàng tìm kiếm những điều phù phiếm, tìm kiếm công việc và sau mỗi thất bại, tiêu chuẩn của chúng ta càng cao hơn. Chúng ta trốn tránh thực tế rằng nếu không đương đầu với sự thất vọng, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được bản thân.
Vì vậy, điều chúng ta cần làm là học cách đương đầu với sự cô đơn, sống hòa hợp với bản thân mỗi ngày.
Từ xa xưa, những người được coi là “hiền nhân” sẽ chọn ở trong tu viện, lên núi hay vào hang động sâu trong núi, rời xa cuộc sống ồn ào để sống giản đơn.
Điều kỳ lạ là những người đó không chỉ có trí tuệ và phẩm giá cao mà còn thực sự hạnh phúc khi cuộc đời được giải thoát khỏi những điều xa hoa phù phiếm. Tuy nhiên, thật sự có rất ít người có thể sống như thế.
Do đó, hầu hết chúng ta đều rơi vào một nghịch lý: phải chịu đựng cô đơn nhưng không có đủ thời gian cho riêng mình. Chúng ta muốn hiểu rõ bản thân mình và kết nối với thế giới bên ngoài hơn là ngồi yên để tự nhận thức. Kết nối với nội tâm quan trọng hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống này. Nhưng tiếc là, có quá ít người thực sự làm được điều đó.
Cô đơn khi ở một mình không phải là giải pháp cho mọi vấn đề, nhưng nó là bước khởi đầu để ta kết nối với bản thân và từ đó tìm ra giải pháp cho mọi khó khăn.
Cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ cô đơn đó là đương đầu với nó. Hãy để sự chán nản dẫn bạn đến một nơi mà bạn vẫn kiểm soát được. Lúc đó, bạn sẽ nghe thấy tiếng lòng và học cách kết nối với những phần của bản thân đang rối bời.
Thật tuyệt vời khi bạn vượt qua ranh giới đó, bạn sẽ nhận ra rằng, cô đơn không phải là vấn đề lớn như bạn nghĩ. Sự chán nản và cô đơn cũng có những tác động tích cực. Khi bạn sẵn sàng đắm mình trong sự yên bình, thế giới trở nên phong phú hơn, rõ ràng hơn.
3. Lựa chọn cô đơn đáng giá
Trong cuộc đời, có cơ hội cùng đi với một người bạn đồng hành, dù là 1 tháng, 1 năm hay 10 năm, đó đều là một may mắn. Tuy nhiên, chỉ có chính bản thân ta mới có thể hoàn thành lịch trình của mình. Ta phải là chủ nhân của cuộc sống mình trước, sau đó mới có thể sống tốt được.
Einstein đã nói: “Những người xuất sắc, có tài năng vĩ đại luôn phải đối mặt với sự chỉ trích gay gắt từ những người bình thường.”
Người có ước mơ và hành động để biến ước mơ thành hiện thực, cũng có đủ năng lực và tầm vĩ đại để vượt trội hơn người khác, họ phải dám bước ra khỏi đám đông đang lầm lũi từng ngày trong những ước mơ nhỏ bé như danh vọng, vị trí, tiền bạc, bằng cấp, quyền lực…
Sự đám đông đang mải mê giam giữ bản thân trong những lo âu nhỏ, sợ hãi rằng thành công là một tài sản có giới hạn, cần phải tranh đấu và đạp lên nhau để giành lấy. Ngược lại, những người có tài năng xuất sắc lại nhìn thấu rằng, khác biệt không chỉ đồng nghĩa với cô đơn mà còn đồng nghĩa với sự tự do. Ở đó, tài năng sẽ mang lại thành công xứng đáng.
Có người cho rằng, những nơi đông đúc thực sự cũng là nơi của nhiều người cô đơn; người cô đơn lại là người tự do. Chỉ khi ở một mình, họ mới thấy được bản chất chân thật nhất của mình và giải phóng nội tâm bên trong.
Những người có trí tuệ lớn không quan tâm đến những lời bàn tán vô bổ của đám đông. Thay vào đó, họ dành thời gian để sáng tạo và mang đến nhiều ý tưởng đột phá, không lãng phí công sức giải thích cho những người bình thường. Đơn giản vì họ đã quen với tư duy độc lập, dù cô đơn nhưng lại mang giá trị sâu sắc. Sự thành công của họ đến từ năng lực và nỗ lực, chứ không phải từ những lời nói hay cái nhìn của xã hội.
Thay đổi thái độ sống và đối mặt với sự cô đơn bằng một tâm hồn bình yên, chúng ta sẽ nhận ra rằng, sự cô đơn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người. Đây là thời gian tuyệt vời nhất để chúng ta trưởng thành, không ngừng phát triển bản thân.
Đây là khoảng thời gian quý giá nhất đối với mỗi người. Sự cô đơn giúp bạn tập trung hết sức vào bản thân và dễ dàng tiến bộ trên con đường phát triển mà không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài.
Người bình thường tìm cách lấp đầy cuộc sống bằng sự hào hứng, trong khi những người xuất sắc chọn sự cô đơn để tự hoàn thiện bản thân.
Ở một mình là một cách tiếp cận cuộc sống, là một cách điều chỉnh tâm hồn tự do. Đây là biểu hiện rõ nét của tính cách độc lập.
Sự ở một mình không phải là sự cô đơn, không phải là sự xa cách, mà là một sở thích. Khi ở một mình, ta có thể suy ngẫm, trở về với bản nguyên chất của mình, và điều chỉnh tâm hồn theo cách riêng của mình. Điều này càng là một nghệ thuật sống.
Thực tế, sự ở một mình cũng là một dạng năng lực, có giá trị không kém năng lực giao tiếp xã hội. Những người thích ở một mình không phải là không thân thiện, chỉ là họ biết rõ điều mình muốn và cách để đạt được mục tiêu đó, đôi khi là bằng cách tách biệt một chút với xã hội.
Lựa chọn sự cô đơn mang lại giá trị, đó là lý do tại sao sự cô đơn có thể làm nên sự xuất sắc ở con người.
Biết cách tận hưởng sự cô đơn là một biểu hiện của trí tuệ.
Arthur Schopenhauer
Chúng ta có thể đi cùng nhau khắp nẻo đường, nhưng chỉ có thể tự mình tiến đến nơi tận cùng của thế giới.
Trong cuộc đời, sự cô đơn có thể khiến ta cảm thấy bất hạnh, nhưng trong con đường Đạo, sự cô đơn lại là điều kiện tất yếu để ta trở về với bản thân, khám phá sâu sắc hơn.
Vì vậy, sự cô đơn thật sự là một điều kỳ diệu. Đặc biệt là khi ta đối mặt một mình với những khổ đau, những thăng trầm của cuộc đời mà không cần sự đồng cảm từ ai, không cần lời an ủi, thì những trải nghiệm đó giúp ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn, giống như sen nở thơm mà không sợ bùn đất.
Lý Bạch
Tại sao những người hiền lành như vô thượng thường yên lặng? Bởi vì họ đã coi nhẹ mọi thứ trên thế gian, xa cách xã hội ồn ào để tâm hồn bình yên tựa như mặt hồ.
Hưởng thụ sự cô đơn là một niềm vui nhẹ nhàng và dễ chịu, không liên quan đến vật chất hay ham muốn quyền lực. Nó chảy từ sâu thẳm trong tâm hồn con người, từ một trái tim thanh thản và tự lập.
Hưởng thụ sự cô đơn cũng là biểu hiện của sự chân thành, khi ta sống giữa đời, có thể thưởng thức nhịp sống nhanh chóng hoặc ngắm nhìn khung cảnh xung quanh một cách chậm rãi, không bị che phủ bởi danh vọng và sự dối trá. Đây là phẩm chất của người khiêm tốn, nhân hậu nhưng sáng suốt và khôn ngoan.
Danh vọng, lợi ích và tình yêu thường khiến con người lạc lối. Tuy nhiên, những người hiền lành không mắc vào vòng xoáy này. Trong cuộc sống, họ vẫn giữ được sự liêm chính và không từ bỏ bản thân, vì vậy đôi khi họ phải đương đầu với sự cô đơn.
Trong quá khứ, Đức Phật đã ngồi ngửa mặt vào vách đá suốt 9 năm trước khi giác ngộ. Những vị tu sĩ như vậy không bị làm phiền bởi những ảo tưởng của thế gian, không chạy theo những ham muốn thấp kém hay những niềm vui thoáng qua. Họ là những người quyết tâm theo đuổi ý nghĩa thực sự của cuộc đời.
Mọi thứ trên thế gian này đều chỉ là tạm bợ, không bền vững. Vì vậy, những nhà triết học không bao giờ coi hạnh phúc, đau khổ, sự sở hữu và mất mát là quan trọng. Họ hiểu rằng mọi sự vật đều có nhân duyên. Tuy nhiên, với cách nhìn độc đáo về thế giới, đối với những người bình thường, những nhà triết học này dường như rất khác biệt và cô đơn.
Theo Trang Tử, 'độc vãng độc lai' (một mình đến, một mình đi) là tinh hoa cao nhất của cuộc sống. Ở một mình, bạn sử dụng toàn bộ năng lượng để vượt qua mọi thử thách, đó là bước khởi đầu của một người thực sự mạnh mẽ.
Ước mơ và tầm nhìn về tương lai sẽ trở thành trò cười nếu chia sẻ với những người không cùng tầm nhìn. Vì vậy, những cuộc giao tiếp vô ích và không có mục đích không tồn tại trong thế giới của họ. Họ có vẻ căng thẳng, nhưng thực tế, họ đang tập trung vào mục tiêu của mình.
Cuối cùng, những người thông minh không cần phải thích nghi với những thay đổi xã hội. Một số người được 'định sẵn' cho sự cô đơn suốt đời, điều này không đáng buồn vì đó có thể là con đường đến với sự xuất chúng.
Trên đời này, không ai có thể tránh khỏi sự cô đơn. Sinh ra một mình, chết đi cũng một mình, từ nay sum họp mai chia ly, không ai có thể đi cùng mãi mãi.
Chia sẻ với người khác có thể giảm bớt cảm giác cô đơn, nhưng không thể chữa lành hoàn toàn. Khi nói nhiều, lòng lại càng trống rỗng, khi im lặng, cô đơn lại bủa vây. Thỉnh thoảng, thay vì chia sẻ, nên tự mình 'tiêu hóa' những điều đó, vì nói ra có thể trở thành lý do cho những nụ cười khác nhau.
Đừng lãng phí thời gian với bản thân, chỉ khi yên tĩnh, không sợ hãi và ở một mình, bạn mới nhận ra cách thay đổi cuộc sống.
Thay vì nói người thông minh thường cô đơn, hãy nghĩ rằng: người thông minh chọn cô đơn!
Ở một mình giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn, không phụ thuộc vào người khác và không để mắt đến cái nhìn của họ.
Hãy trân trọng thời gian sống một mình, sống chân thật với bản thân và đạt được những thành tựu trong khoảng thời gian hạn hẹp này.