Xin chào các bạn yêu thích Blog Radio. Bạn đã từng cảm thấy những tình huống trong cuộc sống giống như cảnh trong phim chưa? Bạn sẽ xử lý như thế nào? Đối mặt như thế nào? Nếu ngày mai gặp tai nạn, bạn sẽ làm gì? Hạnh phúc của bạn dao động, bạn sẽ bảo vệ hay từ bỏ? Mời các bạn đến với truyện ngắn “Khi cuộc đời như một cuốn phim” của tác giả Winnie Nguyen để cùng nhìn xem, nhân vật chính của chúng ta vượt qua khó khăn như thế nào nhé.
'Chúng ta đều có thể tồn tại, không phân biệt tính cách.'
Tôi từng nghe câu nói này ở đâu đó, không ngờ nó lại giống như một lời khẳng định bao bọc cuộc sống của tôi không yên bình.
Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, mỉm cười một cách ngớ ngẩn, tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy khi nhìn thấy chiếc nhẫn này thì như thế nào.
Chặng đường yêu của chúng tôi không hề dễ dàng, nhưng giờ đến lúc tôi đưa ra quyết định rõ ràng. Một lễ đường và hôn nhân tươi đẹp đang chờ đợi chúng tôi. Trong túi tôi còn hai vé đi Bali. Tôi muốn tạo một điều bất ngờ cho cô ấy.
Tôi đang sang đường, nhưng đột ngột cảm thấy đầu óc mình chói lọi, có chiếc xe máy lao vụt qua tôi. Hộp đựng nhẫn cưới rơi lăn lóc trên vỉa hè, tôi vừa kịp nhìn thấy chiếc nhẫn bị méo mó nằm trên mặt đất, và rồi tôi bất tỉnh.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu đau như búa bổ, tôi muốn đứng dậy, nhưng bị y tá ngăn lại.
- Cậu vẫn còn rất yếu, chờ một chút nữa rồi gặp bác sĩ nhé.
Tôi khăng khăng nói không có gì, tôi muốn tìm lại chiếc nhẫn, nhưng có khi nó đã rơi ở đâu rồi, thật là không may.
Điện thoại rung lên, tôi sắp nhấc máy nhưng đúng lúc bác sĩ bước vào.
- Mai bạn nên làm x quang não và xét nghiệm sinh thiết, tôi không muốn bạn lo lắng, nhưng sức khỏe của bạn có vấn đề.
- Tôi khỏe mạnh, không cần phải lo lắng như vậy. Chỉ là bị ngã nhẹ thôi.
Một cảm giác không hay chợt tràn về, tôi chạy vào nhà vệ sinh mửa sạch bụng. Phù vù nước lạnh đổ lên mặt, tôi không nhìn ra bản thân trong gương nữa.
Một chàng trai trẻ đứng chờ tôi ở trước cửa nhà vệ sinh, dường như là cậu ta vô tình đâm vào tôi.
Cậu ta trả lại nhẫn đã bị móp cho tôi, khuôn mặt vẫn lạnh như sắt đá.
- Tôi ... xin lỗi. Tôi có thể giúp gì cho anh không? Phí viện đã được trả... nếu cần gì thêm, hãy liên hệ với tôi qua...
Tôi giữ lại chàng trai trẻ,
- Không cần, do tôi choáng nên đã dừng lại đột ngột, may mắn là bạn chỉ đi qua tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay, cố giữ bình tĩnh nhất có thể.
- Cảm ơn bạn đã đưa tôi vào bệnh viện ... và cả chiếc nhẫn nữa.
Tôi gọi lại cho Chi, tôi biết cô ấy sẽ tức giận vì hôm qua là kỷ niệm ba năm ngày yêu của chúng tôi.
- Em tìm anh suốt đêm, anh sao rồi? Điện thoại không bắt máy, tin nhắn không được trả lời. Anh sao lại thế đột ngột?
- Đêm qua anh ở bệnh viện, đột nhiên đau dạ dày.
Tôi cố gắng nói dối một cách lưu loát nhất có thể.
Cô ấy lo sợ đến mức cuống cuồng, hỏi tôi ở đâu, như thế nào. Cô ấy đến bệnh viện đón tôi, tôi đợi sẵn ở cổng, và tôi ôm cô ấy rất lâu. Không biết sau này có cơ hội ôm cô ấy thật chặt như thế này nữa không.
Tôi nhìn ngắm cô ấy chuẩn bị hành, nấu cháo cho tôi. Hình ảnh này quá hạnh phúc và dịu dàng, đối lập hoàn toàn với hiện thực khắc nghiệt mà tôi đang phải đối diện.
Tôi ôm cô ấy từ phía sau, đặt đầu vào cổ ấm áp, thơm mát của cô ấy.
- Anh sao vậy? Anh nhìn lạ lạ thế nào ấy. Chắc là ốm nên muốn làm em bé phải không?
- Không có gì... Chỉ mong mãi mãi được ôm em như thế này thì tốt biết bao.
Cô ấy vui vẻ cười, nói.
- Sao lại cần phải ước? Khi em sẽ mãi mãi ở bên anh như thế này mà.
Tôi cười khổ trong lòng, vòng tay ôm chặt hơn, hồi hộp rằng chỉ cần lỏng lẻo một chút thì cô ấy sẽ biến mất ngay lập tức.
Tối đó tôi ngồi suy tư, tìm hiểu về các triệu chứng của căn bệnh mà có thể tôi đang mắc phải, bỗng nghe tiếng khóc từ ghế sô pha. Tôi lại tiến gần Chi, hỏi nhẹ.
- Sao mắt em sưng vậy?
- Em đang đọc truyện ngôn tình, thấy nam chính đang yêu đậm đặc với nữ chính lại đột ngột phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, kết cục buồn chết đi. Trước khi qua đời, nam chính mong muốn nhìn thấy người yêu kết hôn.
Tôi đứng im, bàn tay cầm cốc nước run rẩy, chiếc cốc tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Việt, anh sao thế này?