“Sau khi ở nước ngoài một thời gian, tôi chỉ còn lại một nỗi ám ảnh sâu sắc với một đất nước xa lạ”
Một ngày nọ, tôi gặp một người bạn vừa trở về Việt Nam sau một thời gian du học và thể hiện sự ám ảnh của mình đối với nơi đã học. Lúc đó, tôi nhớ lại những cảm xúc ám ảnh mà tôi đã trải qua khi du học suốt những năm qua.
Khi tôi lần đầu tiên thông báo rằng tôi sẽ đi du học cùng bạn bè, mọi người đều rất vui vẻ và hạnh phúc vì cơ hội tuyệt vời này. Tôi cũng cảm thấy vui mừng và may mắn khi có thể khám phá một thế giới mới. Tôi ấp ủ nhiều ước mơ và hi vọng như một đứa trẻ khiêm tốn khác. Nhưng khi bước chân đến Canada, tôi gặp phải sự lạnh lẽo làm tôi rùng mình, tuyết không đẹp như trong phim mà bẩn thỉu. Tôi nhận ra rằng du học không như tôi đã mơ ước. Sau một tuần, cảm giác duy nhất mà tôi còn lại là sự ghét bỏ nơi này!”
Khí hậu lạnh không dễ chịu hơn nhiệt đới ở Việt Nam, việc học cũng không dễ dàng như tôi tưởng. Mọi thứ đều bằng tiếng Anh, học không chỉ là kiến thức mà còn là học ngôn ngữ. Cô đơn là điều không thể tránh khỏi vì không có bạn bè, không có gia đình. Tất cả như đổ vào một cái hố sâu, nơi chỉ có mình và sự cô đơn. Các quán cà phê không mở cửa đến muộn như ở Việt Nam, mọi thứ kết thúc từ sáng đến chiều. Điều đó có nghĩa là từ 6 giờ chiều trở đi, tôi chỉ có thời gian cho bản thân và gia đình. Một đứa trẻ đã học suốt 12 năm không biết phải làm gì trong khoảng thời gian đó, và cũng không có ai để chia sẻ. Thay vì nghỉ ngơi, thời gian đó khiến tôi trầm cảm và buồn bã.”
Sau một năm trở về Việt Nam, tôi cảm thấy hết mệt mỏi và tiêu cực. Thời tiết nóng, đồ ăn vặt bốc hơi, và được bên gia đình và bạn bè làm tôi thích thú. Nhưng trước khi quay lại Canada, nỗi sợ ám ảnh lại trỗi dậy. Tôi sợ cái lạnh kinh khủng, tuyết làm đông lạnh từng ngón tay, và việc học bằng một ngôn ngữ mới. Tôi không thích sự buồn chán và tẻ nhạt khi mọi thứ kết thúc vào lúc 6 giờ chiều. Và tôi cực kỳ sợ hãi khi phải làm việc với những người nói tiếng Anh lưu loát. Tất cả những điều này khiến tôi rơi vào khủng hoảng.
Dù đã ở Canada hai năm, nhưng tôi vẫn sợ phải trở về Việt Nam. Tôi không sợ về nước vì không muốn trở về, mà là sợ khả năng thất bại khi phải bắt đầu lại ở một môi trường quen thuộc mới. Tôi đã trở thành người lạ mắt tại quê nhà, không biết cách điều khiển xe máy, không biết tìm việc, và không rõ chi phí sinh hoạt sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy bản thân thật hèn hạ khi không dám đối mặt với thay đổi, nhưng rồi tôi đã chọn ở lại Canada.
Điều duy nhất tôi không hối tiếc khi đi du học là học cách sống độc lập. Tôi đã học được cách tự giải quyết vấn đề và tự chăm sóc bản thân. Cô đơn đã giúp tôi khám phá ra nhiều điều mới và phát triển bản thân. Tôi tự lập và cảm thấy thoải mái hơn mỗi ngày.
Học bằng tiếng Anh đã mở ra một cách suy nghĩ tích cực mới cho tôi. Việc học và giao tiếp bằng một ngôn ngữ mới đã giúp tôi hiểu biết sâu hơn về văn hóa và cuộc sống. Dù có những khó khăn, nhưng cuộc sống ở nước ngoài cũng mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm mới mẻ và kiến thức bổ ích.
Nếu bạn đang cảm thấy lạc lõng ở một nơi xa lạ nào đó, hãy nhớ rằng bạn không đơn độc và điều đó chỉ là một giai đoạn. Sớm muộn gì bạn cũng sẽ tìm thấy nơi mà mình thuộc về. Có thể đó là Việt Nam, hoặc có thể bạn sẽ quyết định ở lại. Không quan trọng bạn chọn lựa ở đâu, vì cả ở Việt Nam lẫn ở nước ngoài đều có những khó khăn riêng. Sự chấp nhận mới giúp ta tìm thấy bình yên. Chấp nhận rằng không có nơi nào trên thế giới này là hoàn hảo, và chỉ bằng cố gắng mới mang lại ý nghĩa thực sự cho cuộc sống. Cuộc đời không bao giờ mang lại sự hoàn hảo tuyệt đối, vì vậy nếu bạn đang gặp khó khăn, hãy nhìn xung quanh xem có gì khác biệt ngoài nỗi đau đó. Nếu không thấy gì cả, hãy cố gắng rời khỏi nơi đó. Dù có những khó khăn khác nữa, nhưng việc bạn đã thoát ra khỏi nơi đó chứng tỏ bạn không bị chìm đắm. Nếu không có lợi ích gì, hãy bước ra khỏi nơi đó, vì chỉ bằng cách đó bạn mới có thể tìm được nơi mang lại sự bình yên và hạnh phúc. Quan trọng không phải là bạn cảm thấy như thế nào ở hiện tại, mà là cách bạn chấp nhận nó như thế nào.