Khi lòng hảo tâm đạt đến mức cao nhất, hòa bình sẽ đến
Có thể nói cách nhìn chính là yếu tố quyết định tính cách của mỗi người. Một vấn đề có thể được nhìn nhận và giải quyết theo nhiều cách khác nhau, thậm chí đối lập.
Ví dụ, một người trẻ vừa tròn 18 tuổi quyết định không theo đuổi Đại học mà chọn đi làm việc ở Nhật Bản, nơi môi trường làm việc khắc nghiệt và cạnh tranh.
HOÀN CẢNH
vàNĂNG LỰC
của mỗi người“Tâm đủ lòng bao dung”
được hiểu là sâu thẳm trong lòng biết dừng lại, biết cho đi, biết chấp nhận, biết hiểu và cảm thông. Vậy khi nào mới gọi là “tâm đủ lòng bao dung”Không ai có thể xác định rõ khi nào là đủ lòng bao dung và cũng không ai tự tin mình đã trở thành người bao dung hoàn toàn. Chỉ cần chúng ta biết rằng mình đã thay đổi và đang cố gắng thay đổi theo hướng tích cựcchủ động
vànhẹ nhàng hơn
hơnLà khi hôm qua vừa mới cáu gắt với mẹ vì hỏi đi hỏi lại một chuyện, sau khi nói lời khó chịu lại cảm thấy không thoải mái và hối tiếc, lo lắng liệu mẹ có buồn không. Hôm nay đã cố gắng kiên nhẫn hơn một chút, mặc dù trong thời gian kiên nhẫn đó không cảm thấy vui vẻ nhưng vẫn cố gắng không để tâm trạng ảnh hưởng đến người khác
Khi ta nhận biết rõ bản thân, năng lực của mình, và tài năng của mình, chúng ta không còn ganh tị, ghen ghét hay tự ti khi nhìn thấy người khác thành công.
Khi vô tình gặp phải trục trặc như thủng lốp hoặc xe hỏng giữa đường khiến ta đến trễ đi học hoặc đi làm, chúng ta không cảm thấy rủi ro mà luôn nghĩ “đó chỉ là những chuyện không thể tránh khỏi” và có thể đó là cách thiên thần bảo vệ chúng ta khỏi một tai nạn nào đó.
Khi ta có gia đình, sự chăm sóc và tình yêu thương không điều kiện của những người thân luôn ở bên, điều này không bao giờ là điều đương nhiên mà luôn là một phần may mắn mà chúng ta biết trân trọng.
Trong cuộc đời, có những người đi qua và để lại, có thể là bạn bè, người yêu, đồng nghiệp hoặc cả sếp, mỗi người mang theo niềm vui hoặc cả nỗi đau. Nhưng không có nỗi đau nào là vô nghĩa, bởi mỗi cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa và lý do của nó.
Câu chuyện của riêng tôi.
Tôi là người đam mê viết lách, tham gia nhiều cuộc thi văn học nhưng chưa từng giành được giải thưởng. Mặc dù tôi đặt nhiều tâm huyết vào những bài viết của mình, nhưng thành công vẫn chưa đến. Mất đi ông nội đã giúp tôi hiểu rõ hơn về nỗi đau khi mất đi người thân yêu.
Lúc đó tôi mới 17 tuổi và chưa biết cách đối mặt với sự mất mát. Mỗi chủ nhật, tôi thường thăm ông bà, nhưng bây giờ ông đã ra đi một cách đột ngột. Tôi viết về ông, về những kí ức và cảm xúc của tôi, và bài viết đó cuối cùng đã được xuất bản. Đó không chỉ là một chiến thắng nhỏ, mà còn là niềm tự hào lớn lao với tôi, khi tôi nhận ra rằng đam mê viết lách của mình vẫn còn đó, chỉ cần thêm thời gian và kinh nghiệm để phát triển.
Và hiện tại, khi đọc lại, tôi vẫn cảm động, vẫn không ngừng rơi nước mắt khi nhớ về thời gian đó, mặc dù tôi nhận ra rằng vẫn còn nhiều sai sót mà tôi không hài lòng.
Và từ đó, tôi nhận ra rằng định mệnh của tôi với viết lách vẫn còn, và tôi quyết tâm theo đuổi nó, cố gắng phấn đấu mỗi ngày.