Là ''được'' chứ không phải ''bị'', là chủ động để khóc, chứ không phải đợi chờ cho đến khi có một câu chuyện buồn bi đát, hay một tin tức kinh khủng nào đấy xảy ra thì mới được phép khóc.
Bản thân tôi là người dễ xúc động và dễ thấy đồng cảm với những thứ xung quanh, tôi dễ rơi nước mắt khi vô tình đọc những câu chuyện buồn hoặc khi xem những đoạn phim đầy cảm xúc. Tuy nhiên, khi gặp phải những chuyện không vui, tôi lại cực kỳ khắt khe và khó tính với bản thân. Tôi không cho phép bản thân mình dễ dàng rơi nước mắt, bởi vì tôi luôn coi nước mắt là biểu hiện của sự yếu đuối, là dấu hiệu của sự từ bỏ.
Tôi sợ rằng khi rơi nước mắt cũng là lúc tôi cảm thấy kiệt sức, tôi sợ người khác sẽ cười chê, hay chính xác hơn, tôi sợ phải thừa nhận và đối mặt với sự yếu đuối của bản thân.
Chỉ đến khi 1 giờ sáng hôm qua, khi tôi đột nhiên bật dậy giữa đêm. Tự dưng, không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc, không có chuyện gì quá kinh khủng xảy ra với tôi, không có một sự kiện tồi tệ nào đã xảy ra trong ngày hôm đó. Nhưng, giữa đêm tối, khi tôi nằm trên sàn nhà, và nhìn ra khung cảnh căn phòng mờ nhạt dưới ánh trăng, nước mắt của tôi lại chảy không ngừng.
Tôi đã không ngừng khóc, khóc nhiều đến mức như chưa từng được khóc bao giờ. Tôi đột nhiên nhận ra, đã lâu lắm rồi, tôi không được phép khóc như vậy, trong khoảng thời gian qua, tôi đã phải ép bản thân mình vào một 'cái khuôn', một cái khuôn để tạo ra một hình ảnh của một người vui vẻ, tích cực và mạnh mẽ trước mặt những người khác. Và rồi