Hãy đọc đoạn văn dưới đây và trả lời câu hỏi.
Tôi nghĩ: Hi vọng không thể phân biệt rõ thực hư. Giống như những con đường trên mặt đất; thực ra, mặt đất vốn không có đường. Chính con người tạo ra đường bằng việc đi lại mãi.
(Lỗ Tấn, Cố hương)
So sánh hi vọng với con đường nhằm thể hiện rằng hi vọng không phải là điều hiện thực ngay lập tức mà cần có quá trình và nỗ lực để hình thành.
Nghị luận về hi vọng cho thấy nó không thể phân chia rõ ràng thành thực hay hư mà mang tính siêu thực hơn.
Con đường không phải là một phần tự nhiên của thế giới mà là thành quả của con người, và hi vọng cũng vậy—nó không phải chỉ là điều chưa thành hiện thực, mà còn là sức mạnh để biến điều đó thành sự thật. Con đường được hình thành từ những bước đi liên tục, còn hi vọng từ những khát khao không ngừng. Quan trọng là chúng ta làm thế nào để tạo ra hi vọng cho thế hệ sau và thúc đẩy niềm tin vào hi vọng.
Hình ảnh 'con đường' trong văn bản trở thành biểu tượng của triết lý cuộc sống, đại diện cho sự tự do, hạnh phúc và sự hành động cá nhân. So sánh giữa 'hi vọng' và 'con đường' cho thấy mặc dù hi vọng có thể chưa trở thành hiện thực, nhưng với kiên trì, nó có thể thành công.
Hình ảnh con đường ở cuối tác phẩm phản ánh tình trạng xã hội Trung Hoa trong quá khứ, phân chia xã hội và thể hiện nỗi lo lắng của tác giả. Con đường tượng trưng cho sự cải cách xã hội và triết lý của tác giả: 'Thực ra, trên mặt đất không có đường, con người đi mãi thì thành đường.'
Nhà văn kêu gọi con người hãy thay đổi số phận và tư tưởng để khôi phục tình bạn chân thành và xây dựng một xã hội hòa bình. Mỗi cá nhân cần tạo dựng con đường riêng mà không bị ảnh hưởng bởi định kiến cũ. Tâm huyết của tác giả là cải thiện xã hội để hướng tới một thế giới tốt đẹp hơn.
Nghị luận về hi vọng cho thấy sự không phân biệt giữa thực và hư, chỉ khi hiểu được điều đó, điểm số mới có thể cao.
Khi rời xa quê hương lâu năm, người ta bắt đầu trân trọng giá trị của quê qua cảm xúc, hình ảnh và kỷ niệm ngọt ngào từ thuở nhỏ. Những cảm xúc này thường được thể hiện rõ trong các tác phẩm văn học, như 'Cố Hương' của Lỗ Tấn, để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn tôi.
Câu chuyện mô tả hành trình trở về quê của nhân vật 'Tôi' sau hơn hai mươi năm. Đây có thể là lần cuối anh trở về để đưa gia đình đến nơi mới. Trên chuyến tàu, ánh hoàng hôn đẹp như lớp mỡ gà, nhưng hình ảnh quê hương lại làm 'Tôi' cảm thấy buồn khi thấy làng xóm thưa thớt, không còn như xưa. Cuộc gặp lại mẹ và những người bạn thời thơ ấu khiến 'Tôi' nhận ra thế giới đã thay đổi.
Những người quen như Nhuận Thồ, người bạn cùng tuổi, giờ đây trở nên yếu đuối và đau khổ. Thím Hải Dương, ngày trước là nàng Tây Thi đậu phụ, giờ đã khác nhiều đến mức hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức của 'Tôi' bị che lấp. Sự thay đổi đau lòng này phản ánh sự đẩy đưa của xã hội phong kiến với những người nông dân.
Để bảo vệ gia đình khỏi những khó khăn mà bản thân đã trải qua, 'Tôi' quyết định di chuyển đến một nơi khác. Trên chuyến tàu, dòng sông và hoàng hôn đánh dấu sự khởi đầu cho một cuộc sống mới, tươi đẹp hơn. Dù cháu Hoàng và Thủy Sinh vẫn giữ gìn tình cảm với quê hương, 'Tôi' lại không còn lưu luyến và muốn rời bỏ để bắt đầu một cuộc sống mới.
Quê hương của 'Tôi' cũng đã thay đổi theo hướng tiêu cực. 'Tôi' nghĩ đến việc mở ra một con đường mới cho xã hội, và thấy rằng cách mạng, niềm tin và yêu nước là những yếu tố quan trọng. Qua việc đọc 'Cố Hương', người Việt có thể rút ra nhiều bài học, và 'Tôi' cảm thấy trách nhiệm tiếp bước công việc của Bác Hồ để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước.
Trách nhiệm xây dựng xã hội không chỉ là của một cá nhân mà là của cả dân tộc và thế hệ hiện tại. Tất cả bắt nguồn từ tình yêu sâu sắc với quê hương và hình ảnh tuổi thơ không bao giờ phai nhạt. Dù có những khó khăn và thử thách, lòng dũng cảm và sự tin tưởng sẽ giúp mọi con đường trở nên tốt đẹp và hạnh phúc.
Nghị luận về hi vọng cho thấy rằng không thể phân định rõ ràng giữa thực và hư, mà chỉ có thể chọn lọc và đánh giá để đạt được kết quả tốt nhất.
Nhìn lại quãng thời gian rời xa quê hương, cảm xúc của 'Tôi' luôn tràn ngập. Những hình ảnh và kỷ niệm từ thời thơ ấu đã in sâu vào tâm trí và khó có thể quên. Những cảm xúc này thường được phản ánh trong các tác phẩm văn học, với 'Cố Hương' của Lỗ Tấn là một trong những tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của tôi.
Câu chuyện xoay quanh hành trình trở về quê của nhân vật 'Tôi' sau nhiều năm xa cách, nơi không gian và thời gian hòa quyện một cách kỳ diệu. Có thể đây là lần cuối cùng anh trở về, dẫn theo gia đình để tìm kiếm một nơi định cư mới. Trên chuyến thuyền, ánh hoàng hôn làm bầu trời sáng rực như tấm lụa vàng. Tuy nhiên, con đường trở về không như mong đợi, với những làng xóm vắng vẻ và trống trải, tạo ra không khí yên bình nhưng đầy cô đơn, làm 'Tôi' càng thêm buồn bã.
Gặp lại mẹ và những người trong quá khứ càng làm rõ sự thay đổi đau lòng của quê hương. Nhuận Thồ, bạn thân thuở nhỏ, giờ trở thành một người đàn ông yếu đuối và sống trong nghèo đói. Thím Hải Dương, ngày trước là nàng Tây Thi đậu phụ, giờ đã thay đổi nhiều, làm cho những ký ức đẹp đẽ bị lấn át. Những hình ảnh xưa cũ giờ trở nên cay đắng và thô bạo, phản ánh thực trạng đau lòng của xã hội phong kiến, nơi nông dân bị đẩy đến cùng cực.
Trước bức tranh bi thảm của quê hương, 'Tôi' quyết định đưa gia đình đi tìm kiếm một cuộc sống mới, để cháu Hoàng và Thủy Sinh không phải trải qua những khổ đau như 'Tôi'. Trên chuyến thuyền, dòng sông và hồ nước mở ra hành trình và hy vọng mới. Mặc dù cháu Hoàng và Thủy Sinh vẫn tò mò về quê hương, 'Tôi' không còn lưu luyến và chỉ muốn rời đi. Quê hương của 'Tôi' đã thay đổi tiêu cực, và 'Tôi' suy ngẫm rằng con đường phải được tự tạo ra trên mặt đất này.
Xã hội cần những người dũng cảm và quyết tâm để thay đổi số phận của nông dân nghèo. 'Tôi' nhớ đến những chỉ dẫn của Bác Hồ, người đã dẫn dắt dân tộc và truyền bá tư tưởng Mac-Lê nin qua các thế hệ. Để tiếp bước công việc của Bác, mỗi người cần xác định con đường riêng của mình và phấn đấu không ngừng. Đây là con đường của niềm tin và hy vọng, không chỉ của cá nhân mà của toàn dân tộc và thế hệ đoàn kết.
Tất cả những điều này xuất phát từ tình yêu sâu sắc với quê hương. Hình ảnh làng quê trong tuổi thơ luôn tươi mới và không bao giờ phai nhạt. Con người luôn mong muốn hạnh phúc cho người khác và cho xã hội. Dù cuộc đời có nhiều thử thách và khó khăn, nhưng với sự dũng cảm, mọi con đường sẽ trở nên đẹp đẽ và đầy hạnh phúc.