Không Biết Kể Từ Khi Nào, Ta Bắt Đầu Yêu Thương Tuổi Trung Niên, Thời Điểm Mà Phải Đối Mặt Với Cả Hai: Con Đang Lớn, Cha Mẹ Đang 'Nhỏ Lại'
Sáng Nay, Khi Bước Xuống Bậc Thang Căn Hộ, Đứa Con Ngạc Nhiên Hỏi: Tại Sao Mẹ Không Bước Thẳng Xuống Để Nhanh Chóng Mà Lại Đi Qua Bậc Tam Cấp Mất Thời Gian, Bố Đang Chờ Đấy? Hmm, Có Lẽ Đúng Hơn Nếu Đứa Con Đáng Lẽ Phải Tự Trả Lời Câu Hỏi Ấy. Nhưng Dường Như Ta Đang Phê Phán Và Kỳ Vọng Mất Rồi.
Ta Thú Nhận: 'Đầu Gối Của Mẹ Không Thể Bước Thẳng Xuống Bậc Cao Như Thế, Mẹ Chọn Cách Bước Ba Bậc Để Yên Tâm, Giảm Bớt Gánh Nặng Cho Đầu Gối'. Con Im Lặng.
1.
Tuổi Trung Niên Như Người Đứng Giữa Dòng Nước Cuốn. Ai Không May Vướng Phải Dòng Nước Cuốn Mới Hiểu Được Thế Sự. Ta Không Còn Sức Lực Để Bơi Nữa. Chỉ Còn Đủ Sức Đứng Yên Trên Mặt Nước, Chờ Đợi Bình Tĩnh Để Bơi Qua Dòng Nước Cuốn.
Ta Không Còn Cảm Thấy Hăm Hở Nữa. Thực Sự, Thậm Chí Ta Còn Cảm Thấy Rất Sợ Hãi Khi Nhìn Về Tương Lai. Không Phải Là Già Đến Nỗi Có Thể Buông Bỏ Mọi Thứ. Nếu Như Thế Thì Quá Dễ Nhẹ Nhàng!
Đôi Khi Ta Cảm Thấy Muốn Bỏ Trốn. Nhưng Rồi Không Biết Bỏ Trốn Đến Đâu Để Thoát Khỏi Chính Mình!
2.
Trong Nhà Có Một Ông Nội, Người Giúp Ta Nhạy Mùi Hơn. Đôi Khi Chỉ Cần Đi Ngang Qua Nhà Hàng Xóm, Không Cần Phải Vào Trong, Ta Cũng Biết Rằng Nhà Có Người Già. Mùi Già Không Phải Chỉ Là Mùi Nước Tiểu Són Mà Đâu Đó Chưa Kịp Làm Sạch, Mà Nó Là Mùi Của Rất Nhiều Thứ: Thời Gian, Quá Khứ, Sự Tủi Nhục, Sự Dồn Nén, Mặc Cảm, Sợ Hãi... Khiến Ta... Không Kiên Nhẫn.
Vào Đêm Hôm Đó, Khoảng 3-4h Sáng, Ta Thức Dậy Vì Nghe Nhà Bốc Mùi. Không Cần Phải Tìm Kiếm, Ta Ngửi Thấy Ngay Những Mẩu Bỉm Lan Tán Khắp Nhà.
Ta Hiểu Rằng Ông Cụ 100 Tuổi Bây Giờ Như Một Đứa Trẻ, Khi Khó Chịu Thì Bứt Ra Và Vùng Vẫy. Ta Biết Nên Chỉ Lẳng Lặng Dọn Dẹp, Lau Rửa, Thay Quần Áo Cho Ông. Vẫn Nghe Thấy Mùi, Lấy Giấy Ướt Lau Từng Ngón Tay Cho Ông. Kiểm Tra Mãi Mà Vẫn Thấy Còn Mùi. Khi Lau Rửa Hai Bàn Tay, Ta Thoáng Thấy Lưỡi Ông Hơi Vàng.
Trong Tranh Tối Tranh Sáng, Ta Nhớ Lại Đêm Qua Ông Ăn Gì Mà Như Thế. Thực Sự Ta Không Thể Nghĩ Ra, Đến Khi Nhìn Thấy Cái Miệng Dính Vàng, Lấy Khăn Mềm Chùi Thử Thì... Trời Ơi.
Các Bác Sĩ Lão Khoa Gọi Những Điều Này Một Cách Tế Nhị Là Suy Giảm Trí Tuệ. Ta Biết Chứ, Ta Nghe Nhiều Người Già Không Còn Phân Biệt Gì Nữa; Thậm Chí Ăn Cả Chất Thải Của Mình. Nhưng Đó Là Ai Đó, Ta Nghe, Cám Cảnh Rồi Quên.
Khi Ai Đó Là Người Thân Của Ta Và Tận Mắt Chứng Kiến, Cái Cảm Giác Này Sựng Sờ Kinh Khủng. Ta Lấy Từng Miếng Khăn Ướt Lau Từ Miệng Ông Ra Hết, Miếng Này Đến Miếng Khác, Cho Đến Khi Miếng Giấy Không Còn Dính Một Chút Vàng Nào.
Ta Đưa Ly Nước Cho Ông, Súc Miệng Rồi Phun Ra Làm Mẫu. Ông Không Còn Biết Nhổ Nữa. Ông Chỉ Súc Súc Rồi Nuốt. Ta Thõng Tay Bất Lực, Nước Mắt Trào Ra.
'Mọi Điều Yêu Quý Có Lẽ Rồi Sẽ Mất Đi, Nhưng Tình Yêu Sẽ Trở Lại Dưới Hình Hài Khác.'
3.
Trong lòng tôi bất chợt hiện lên câu nói của chú heo trong truyện Chú heo giáng sinh của J.K.Rowling, khi chú ấy an ủi người bạn thân của mình: 'Có mất mới có còn'. Câu này luôn ấn tượng với tôi.
Đọc câu chuyện xúc động về Kafka và một cô bé nhỏ (hoặc một câu chuyện được cho là của Kafka), tôi nhớ đến lời ông viết cho cô bé: 'Những điều chú yêu thích sẽ có lúc mất đi, nhưng tình yêu sẽ trở lại dưới dạng khác'.
Kafka có lẽ đã truyền đi thông điệp quan trọng cho nhiều người không thể diễn tả! Tình yêu có thể trở lại dưới một hình hài mới. Dù ông không còn ở đây nhưng bằng cách nào đó, ông vẫn giảng dạy chúng ta qua thân phận của mình, qua việc mất đi bản thân.
Liệu đó có phải là một hình thức mới của tình yêu, hay đơn giản là một tình yêu không cần hình hài.