Mấy năm đầu học đại học, tôi ở trong một căn phòng nhỏ: chỉ 18m2, bao gồm cả phòng vệ sinh và một cái ban công nhỏ, 3 người cùng sống với nhau. Chỉ cần một bước là có thể di chuyển từ chỗ ngủ sang chỗ ngồi học, thêm một bước là đến chỗ ngồi ăn cơm, và thêm một bước nữa là đến phòng vệ sinh.
Sau khi đi làm full-time, tôi chuyển đến một căn phòng trọ tốt hơn. Lần này, không có nước mưa vào nhà, căn phòng có gác nên rộng hơn. Nhưng vẫn là 4 bức tường, khi mở cửa sổ ra, chỉ thấy bê tông của nhà kế bên, ngẩn mặt lên mà không thấy gì ngoài trần nhà. Sài Gòn đã bị phong tỏa 6 tháng năm ngoái, tôi và bạn ở trong căn phòng trọ kín, nóng bức vì không có điều hoà, mỗi ngày đi từ bàn làm việc xuống bếp, từ nhà tắm lên gác. Cảm giác ngột ngạt đến khó chịu. Tháng trước khi tôi đến Sài Gòn để làm giấy tờ, tôi ở lại phòng trọ cũ một đêm. Tôi tự hỏi tại sao tôi có thể sống tốt ở đó? Dù tôi chỉ ở đó 4 tháng thôi. Không biết nữa, dường như ở thành phố khiến tôi quên đi ý nghĩa của tự do. Hoặc có thể tôi đã học cách chấp nhận, vì thấy xung quanh mọi người cũng giống tôi - sống trong những khung cửa chứ không phải dưới bầu trời, bao quanh bởi bê tông và thép chứ không phải đất và cây cỏ, giải trí trước màn hình thay vì thư giãn trước thiên nhiên.