blogradio.vn - Ngày xưa, em là hạt giống mà anh đã chăm sóc cẩn thận nhất. Là người mà, anh tưởng như đã dùng hết may mắn để có được em, để được em yêu thương.
Tâm thư này dành cho em - người con gái mà anh đã từng nỗ lực vì mọi điều.
Nói về việc một mình theo đuổi ai đó, anh có trải nghiệm nhiều, nhưng nói về tình yêu, anh không có gì, chẳng có chút hiểu biết nào. Những người anh từng theo đuổi, không ai muốn trở thành người yêu của anh, họ chỉ muốn là bạn tốt của anh. Đến bên em, là vì anh vô tình va phải vẻ đẹp tự nhiên như ánh nắng ban mai của em, vẻ đẹp ấy như làm sáng tỏ một phần tối tăm trong lòng anh. Vì vẻ đẹp ấy, anh tự giác nói chuyện với em, tự giác làm mọi cách để em chú ý đến anh hơn một chút, nhớ anh nhiều hơn một chút.
Rồi cuối cùng, mọi nỗ lực của anh được đền đáp, chúng ta đã yêu nhau, đã dành hết mọi điều tốt đẹp cho nhau. Cảm ơn em đã ở bên anh, đã cùng anh tạo ra những kỷ niệm đẹp, làm bầu trời thanh xuân nơi anh rực rỡ ánh sáng của tình yêu.
Với anh, chuyện tình ta đẹp hơn cả những câu chuyện ngôn tình anh từng đọc. Em của ngày xưa là món quà quý giá nhất mà anh có, là niềm tự hào anh muốn chia sẻ với thế giới, nhưng cũng muốn giữ kín chỉ cho em, không để ai cướp mất. Là người mà, anh tưởng như đã dùng hết may mắn trong đời để đến được với em, để được em yêu thương.
Em Là Người Tớ Sợ Sẽ Gây Tổn Thương
blogradio.vn - Kỷ niệm xưa, chúng ta từng là hai phần ghép hoàn hảo nhất dành cho nhau nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi, chúng ta không còn là 'chúng ta' của ngày xưa nữa. Chẳng biết từ bao giờ giữa chúng ta lại có khoảng cách như thế này, chẳng biết từ khi nào em đã không còn chia sẻ những câu chuyện hàng ngày của em để tớ cùng chia sẻ, cùng chia vui, chia buồn. Có lẽ là do tớ, cũng có thể là vì cả hai đã để tình yêu kia tự mình lớn lên, vì nghĩ rằng người ấy sẽ mãi ở đó thôi, không thể đi đâu xa.
Điều này đã khiến cho mối quan hệ của chúng ta dần trở nên lạnh lùng và rối ren. Buồn quá nhỉ?
Khi người khác hỏi tớ lý do chia tay là gì, tớ đáp: 'Có lẽ chúng ta không thể tìm được điểm chung'. Thực ra thì vậy sao? Đúng là chúng ta thường cãi nhau không dứt, không ai chịu nhường ai. Nhưng tớ sợ hãi khi phải suy nghĩ về việc 'tại sao chúng ta không thể tìm ra điểm chung?', bởi tớ không muốn thừa nhận rằng chúng ta đã không còn yêu nhau nữa. Vì vậy, hôm đó, việc tớ nói ra câu chia tay dễ dàng hơn, và cậu cũng dễ dàng đồng ý.
Tớ hiện tại, dù đôi khi chưa quen với việc không có cậu bên cạnh, nhưng tớ đã học được cách chấp nhận để trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày. Chúc cậu sẽ tìm được một người xứng đáng hơn và cũng chúc cho tớ có thể gặp được một người, dù tớ như thế nào cũng sẵn lòng chấp nhận và hy sinh.
Xin lỗi em vì tình yêu của tớ chưa đủ lớn để có thể hi sinh bản thân và làm em đau lòng. Và cám ơn em đã đến và trở thành nam chính trong trang sách thanh xuân của tớ, người mà từ khi còn trẻ, tớ đã mơ ước có thể gọi là chồng.
© #khongten - blogradio.vn