Tôi nhận thức rằng khi tôi hai mươi tuổi, tôi chỉ biết rằng tôi có một tài năng đặc biệt nhất, và ngắn gọn được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn viết bài văn hay hơn.
Hồi tôi bước qua tuổi hai mươi, tôi chỉ nhận ra mình có một tài năng đặc biệt (hoặc nói một cách ngắn gọn)
Đề bài: Hồi tôi hai mươi tuổi, tôi chỉ nhận thấy mình có tài. Ba mươi tuổi tôi đã nói: 'Tôi và Môda'. Bốn mươi tuổi tôi nói: 'Môda và tôi'. Còn bây giờ tôi chỉ nói: 'Môda'
Khi tôi bước qua tuổi hai mươi, tôi chỉ nhận ra mình có tài
Ý 1: Nêu được vấn đề: Câu nói của nhạc sĩ người Pháp thể hiện quá trình nhận thức và rèn luyện nhân cách của con người.
Ý 2: Giải quyết vấn đề: Tôi đã trải qua những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, từ việc tự nhận ra tài năng đến sự thấu hiểu và tôn trọng sự tồn tại của người khác.
- Giải thích: Câu nói này không chỉ khẳng định tài năng của Moda mà còn thúc đẩy nhạc sĩ người Pháp trưởng thành hơn trong quá trình nhận thức và tự rèn luyện bản thân.
- Bình luận:
+ Quá trình nhận thức trong cuộc đời trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Lúc trẻ, chúng ta thường cho rằng chỉ có mình có tài năng, nhưng dần dần nhận ra rằng có người giỏi hơn chúng ta, thậm chí còn vượt xa chúng ta, và có khi chúng ta không có tài như chúng ta nghĩ.
+ Từ nhận thức đó, nhạc sĩ người Pháp muốn nhấn mạnh rằng, con người trẻ luôn cần khiêm tốn, học hỏi, không tự phụ quá mức để trưởng thành và thành công hơn. Điều này là quan trọng nhất trong quá trình rèn luyện nhân cách của mỗi người.
+ Ví dụ cụ thể: Thần đồng Đỗ Nhật Nam, mặc dù ở tuổi trẻ nhưng luôn cố gắng phát triển bản thân, nỗ lực học tập và không tự tin vào tài năng của mình. Giáo sư Ngô Bảo Châu, mặc dù đã đạt được giải thưởng cao quý nhất trong lĩnh vực nghiên cứu Toán học, nhưng không dừng lại ở đó, vì tài năng không chỉ được thể hiện qua một giải thưởng... Tuy nhiên, nhiều người vẫn quá tự tin, cho rằng họ tài giỏi, tự đắc với người khác, dẫn đến thất bại...
Ý 3: Bài học rút ra:
- Bài học nhận thức: Quá trình nhận thức và tự rèn luyện bản thân kéo dài suốt cuộc đời, mặc dù có thời kỳ đúng và sai.
- Cần luôn nỗ lực, học hỏi, và khiêm tốn để phát triển bản thân và tạo dựng phẩm chất tốt.
Trong tuổi thanh xuân, tôi chỉ biết tự tin vào khả năng của bản thân - mẫu số 1
Cuộc sống không ngừng thay đổi, và sự hiểu biết của chúng ta cũng thay đổi theo. S.Gunô từng nói: 'Khi còn trẻ, tôi chỉ tin vào bản thân. Đến tuổi trưởng thành, tôi nhận ra giá trị của sự cộng tác. Và bây giờ, tôi chỉ nhắc đến cộng tác'.
Lời của S.Gunô không chỉ khen ngợi tài năng của Môda mà còn thể hiện quá trình phát triển nhận thức của con người. Thông qua cách diễn đạt độc đáo, tác giả làm nổi bật sự thay đổi trong tư duy. Đồng thời, để lại bài học về khiêm tốn.
S.Gunô đã dùng con số cụ thể để miêu tả khái niệm trừu tượng trong cuộc sống con người. 'Hai mươi' là tuổi trẻ, thời điểm mà chúng ta tự tin vào bản thân. 'Ba mươi' là thời kỳ chín chắn hơn, chúng ta bắt đầu nhận ra giá trị của sự cộng tác. 'Bốn mươi' là lúc chúng ta nhận ra yếu kém của bản thân, và cuối cùng, 'bây giờ' chúng ta chỉ nhắc đến cộng tác.
Giai đoạn tiếp theo trong sự nhận thức mà S.Gunô đề cập là 'Ba mươi tuổi'. So với 'hai mươi', đây là độ tuổi chín chắn hơn trong suy nghĩ bởi những va chạm, trải nghiệm theo thời gian đã được tích lũy. Lúc này, chúng ta có thể nhìn thấy tài năng của người khác bên cạnh điểm mạnh của bản thân, không còn nhìn thấy cái 'tôi' duy nhất nhưng vẫn cho rằng bản thân mình hơn người khác. Nhưng rồi, đến 'Bốn mươi tuổi tôi nói: 'Môda và tôi' - cách nói thể hiện rằng cái tôi cá nhân đã nhận ra những yếu kém của bản thân trước người khác và chịu lùi bước.
Giai đoạn cuối cùng trong nhận thức là 'Còn bây giờ tôi chỉ nói: 'Môda', thể hiện sự chín chắn, trưởng thành trong cách suy nghĩ. Khi đã trải qua nhiều chông gai, thử thách và sống những tháng ngày từng trải, con người sẽ nhận ra mình chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé trong thế giới vô tình bao la, rộng lớn. Đối lập với đôi mắt nhìn đời, nhìn người đầy tự mãn, kiêu ngạo khi còn 'hai mươi', giờ đây con người đã chín chắn, trưởng thành hơn trong nhận thức và trở nên khiêm tốn.
Thấu hiểu qua cách diễn đạt sắc nét của nhạc sĩ S.Gunô, chúng ta nhận ra một bài học quý báu: để đánh giá chính xác giá trị của bản thân, con người cần thời gian và trưởng thành. Giống như việc đọc sách, ở mỗi giai đoạn khác nhau, ta hiểu nó theo cách khác nhau và mỗi lần đọc mang lại những sáng suốt, nhận thức sâu sắc hơn. Câu nói trên cũng dạy chúng ta về sự khiêm tốn, tránh xa sự kiêu căng và tự mãn.
Là học sinh, ở tuổi thanh xuân, chúng ta cần hiểu rõ về sự biến đổi của nhận thức theo thời gian. Đồng thời, phải khiêm tốn trong học tập và lao động để không ngừng tiến bộ.