Từng nghĩ khoảng cách giữa bố và mình sẽ kéo dài mãi, cho đến khi nhận ra tình thân như hai đường thẳng song song, nhưng có điểm giao nhau là tình yêu thương.
Khoảng cách giữa con cái và bố mẹ có nhiều hình thức. Với mình, đó là những lời bố nói khiến mẹ tổn thương. Mặc dù bố yêu mẹ nhiều, nhưng những lúc bất bình thường, ngôn từ của bố lại làm tổn thương người nghe. Mẹ buồn, còn mình thì càng xa bố hơn.
Một lần tham dự giáo lễ Gắn Bó với gia đình, mình nhận ra ý nghĩa của việc gắn kết trong gia đình. Người tham dự mặc trang phục trắng tinh khiết, và mẹ còn đội một chiếc cài đầu như cô dâu. Trong lễ, người chủ tọa hỏi bố mẹ có muốn thể hiện tình cảm bằng cách hôn nhau không. Lần đầu nghe, mình cảm thấy lạ và ngạc nhiên vì chưa từng thấy bố thể hiện tình cảm như vậy.
Nhưng rồi, bố thật sự hôn mẹ, trước sự chứng kiến của nhiều người. Đó là lần đầu mình thấy bố và mẹ thể hiện tình cảm công khai như vậy. Khoảnh khắc đó khiến mình nhận ra liệu mình có hiểu tình yêu của bố mẹ không? Và liệu khoảng cách giữa mình và bố có thực sự tồn tại không?
Trong mối quan hệ gia đình, thời gian đôi khi là kỷ niệm, đôi khi là thử thách. Mình nhận ra mẹ luôn là người nhường nhịn và chịu đựng trong mối quan hệ. Nhưng việc nhìn thấy bố thể hiện tình cảm với mẹ trong Đền Thờ khiến mình nhận ra rằng mình đã “tích trữ” nhiều điều không tốt.
Mình tự hỏi liệu chúng ta đang đếm những khoảnh khắc yêu thương hay đang đếm những rạn nứt? Khoảng cách giữa mình và bố thật ra là do chính mình tạo ra. Mỗi lần ghi nhớ lời tổn thương, mỗi cảm xúc tiêu cực khiến khoảng cách giữa chúng ta càng xa. Nhưng mình nhận ra rằng để hàn gắn khoảng cách đó không khó khăn như mình nghĩ. Thay vì tập trung vào căm ghét, mình tự hỏi đã bỏ qua bao nhiêu lần bố thể hiện tình cảm với mẹ?