Sau khi trải qua một tháng làm sinh viên mới tại Hà Nội, khi trở về nhà, tôi luôn cảm thấy không gian quen thuộc này đã thay đổi. Nhưng mãi sau này, tôi nhận ra rằng người thay đổi duy nhất là chính mình. Giữa hai điểm trên đường đời, một điểm giữ nguyên, một điểm đã thay đổi, khiến cho chúng không còn nối vững chắc, và đây có thể coi là nguyên nhân chính tạo ra khoảng đường giữa chúng.
Khoảng Độ là một sự vật vô hình ngăn cách chúng ta với những điều khác, gây ra những khó khăn trong việc giao tiếp và lựa chọn.
Khi nói về khoảng đường, chúng ta có thể nói đến hai loại: khoảng đường về xa và khoảng đường về khác biệt.
Một vận động viên đang nỗ lực tăng tốc để rút ngắn khoảng đường đến đích trong thời gian ngắn nhất có thể. Từ Anh tới Việt Nam, hành trình mất gần 30 giờ đồng hồ để vượt qua 9200km đường chim bay, một người phải xuất phát từ trước bình minh để kịp thời đón chuyến xe đến Hà Nội trước 8 giờ sáng do đường xa, và trong thời đại hiện nay, việc đi bộ 4 tiếng để đến trạm y tế tại một khu vực nào đó cũng không phải là điều hiếm gặp,... Đây là những ví dụ để chúng ta có thể hình dung ra khoảng đường giữa chúng ta và những điều chúng ta mong muốn, cũng như khoảng đường giữa con người và con người.
Khoảng Liệu - theo nghĩa đen, điều được ghi chép trên tài liệu có vẻ chỉ là con số, nhưng thực sự có thể tạo ra rất nhiều vấn đề?
Khoảng Cách ép buộc con người phải thích nghi, phải quen thuộc, đến mức bị chính nó làm nản lòng, không tránh khỏi đau khổ và những lần so sánh. Nỗi đau có lẽ khi cuộc sống hàng ngày không diễn ra như mong muốn, tại một nơi không cảm giác thuộc về, cứ thế xa cách, chán chường và buồn bã. Mỗi phím nhấn như một cơn đau đớn đẩy tâm trí trở về, nuốt chửng nước mắt trào ra. Một thay đổi nhỏ có thể, nhưng trong ý thức mỗi người luôn nhấn mạnh rằng ta đã rời xa điều quen thuộc đến mức độ nào. Nỗi nhớ nhà của sinh viên du học, tâm trạng u tịch của công dân đang thực hiện nhiệm vụ…
Khoảng Cách thật đáng sợ, ngày đêm gợi lên nỗi xót xa nhớ thương. Chúng lấy đi sự hiện diện, tiếng nói được trao đi trực tiếp, cũng như cướp đi cả cái ôm thân mật. The Hill of Yearning - khúc ca du dương trong mênh mông đất trời, xa xăm theo con mắt của kẻ lãng mạn. Kèm theo đó là những lo lắng về cuộc sống, về hạnh phúc, về tình yêu sẽ ra sao qua thời gian. Thiếu gắn bó, có lẽ cũng là một nỗi đau trong cuộc sống.
Bảo Thủ - Đổi Mới, Vẹn Nguyên - Tha Hóa, hai khái niệm dễ dàng nhận thấy. Hành trình tinh thần của người mới rời xa điều gì đó, từ sự chấp nhận đến sự đối mặt với thực tế, sẽ dẫn đến hai trạng thái: thay đổi hoặc từ chối thay đổi. Trong quá trình thay đổi, ta có thể gặp hai tư duy: thích nghi để hòa nhập và tha hóa. Việc coi trọng sự bảo thủ thường bị hiểu lầm, không phải lúc nào cũng là lòng trung thành. Thực tế có như vậy hay chỉ là lý do xa mặt cách lòng để che giấu sự yếu đuối của tâm trí trong thời gian dài, che giấu sự sợ hãi, sự thất vọng?
Không khó nhận biết sự chênh lệch về tầng lớp, trình độ đến sự khác biệt về cuộc sống giữa các vùng, khu vực và quốc gia, châu lục (vùng cao, sâu, đồng bằng, dân tộc thiểu số,...).
Khoảng cách liệu có phải là kẻ thù của sự tự do? Nó không chỉ là rào cản tinh thần, mà đôi khi còn trở thành hiện thực đau lòng. Cơ hội, sự lựa chọn tự do, cuộc sống bình thường, tất cả dường như xa xôi với những người ở vị trí xa xôi. Từ xã hội đến châu lục, tầng lớp và vùng miền đều tách biệt con người, làm suy yếu tinh thần đoàn kết.
Với lợi ích ngay trước mắt, sự tàn bạo từ các chính sách phục vụ cho những ước mơ hư vinh, làm im lặng tiếng nói nhỏ bé của công bằng. Sự bất công đã cướp đi quyền tự do, làm mất đi vẻ đẹp văn minh của thế giới. Liệu có đủ lòng can đảm để đối diện với trách nhiệm khi đưa ra quyết định?
Ngàn năm qua, câu 'mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó' vẫn còn tồn tại. Khoảng cách không mong muốn cũng có thể đem lại sự an toàn: trong giao thông, tránh lây lan dịch bệnh,...
Tôi tin rằng có nhiều người đang nhìn nhận khoảng cách theo cách mới: đôi khi nó chỉ là do tâm trí ta tạo ra. Đó có thể chỉ là sự do dự khiến ta rụt rè, hay chính ta tạo ra khoảng cách vì sự quan trọng của sự tương đồng. Nhưng khoảng cách ấy sẽ tan biến khi ta đối mặt với sự khác biệt, với lòng dũng cảm và nhiệt huyết.
Sự sáng suốt:
Một sáng, ánh nắng mơ ước mỹ mãn
Lìa xa nơi bến bờ quên lãng 1 thời
Quay về trong ánh mắt lung linh rạng ngời”
Trên con đường đời, ta từng phải xa cách điều mình không muốn rời xa, đôi khi, cho đến khi ta học được cách chấp nhận và yêu thương mọi thứ, sống hạnh phúc bất kể hoàn cảnh, dưới sự ban phước của trời đất, ta sẽ tìm thấy sự yên bình.
Những cố gắng thu hẹp khoảng cách:
Không phân biệt: Tôi đánh giá hiệu quả của việc loại bỏ sự cách biệt như đồng phục và quy định chung kèm theo giáo dục là một bước tiến lớn. Tuy nhiên, chúng ta cần tập trung hơn vào cách nhìn của bản thân về sự đa dạng và tôn trọng những điểm khác biệt ở mọi người. Khoảng cách có thể tạo ra sự xa cách ban đầu, nhưng thực sự, chúng ta vẫn là những người cùng chung một ngôi nhà, ngôi nhà xanh mát trên hành tinh này.
Học hỏi. Tiếp nhận mọi thông tin với tư duy mở và tự kiểm tra, tất cả nhằm mục đích hiểu biết thế giới và củng cố quan điểm của bản thân. Có kiến thức, chúng ta có thể lựa chọn và tập trung vào những điều quan trọng, từ đó xóa bỏ những rào cản không mong muốn.
Nỗ lực thấy được từ trải nghiệm thực tế: hoạt động từ thiện (giáo dục, hỗ trợ), xây dựng mối liên kết (xây cầu, cải thiện nhà ở, chính sách), giải quyết nguyên nhân gây cản trở cho quá trình hòa nhập (phong tục, điều kiện tự nhiên, ý thức,...).
Tần suất có thể là biểu hiện của sự quan tâm, tạo cảm giác được nhớ đến, luôn có mặt sẽ làm tăng sức mạnh của trái tim, nơi mà bạn có thể dựa vào mạnh mẽ và ấm áp.
Sống trong sự cân bằng, có tầm nhìn: không đi quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, để con người có thể hỗ trợ lẫn nhau để sống, không phải để tồn tại mà tự do và dẫm đạp lẫn nhau. Điều này thật đáng tiếc.
Những khoảng cách vô nghĩa khi tình yêu lớn đến mức có thể vượt qua mọi rào cản, luôn hướng về nhau. Tình cảm sâu đậm, không gì có thể ngăn cản được.
Chúng ta bắt đầu chấp nhận cuộc sống với những lần xa cách, dù có giữ lại hay không, chúng ta vẫn tiếp tục đi. Những trái tim đã tổn thương vẫn đau đớn khi cơn gió qua, nhưng đó chỉ là minh chứng cho một cuộc sống đầy ý nghĩa.