Nhìn lại bức ảnh, tôi vẫn nhớ về chiếc váy đó - chiếc váy mà tôi từng rất thích. Vì yêu thích nên tôi đã mặc nó rất nhiều khi còn nhỏ. Tôi vẫn nhớ cảm giác thích thú khi nhìn thấy bức tranh đàn cừu trên chiếc váy ấy.
Một bầy cừu trắng được in trên chiếc váy cotton màu xanh lá dài đến đầu gối, nối với hai dây đeo bản to màu vàng. Mỗi con cừu tròn như một đám mây trắng lớn đang bồng bềnh trên bề mặt nền trời. Trong bức ảnh, tay tôi ôm chặt thân cây na, một người bạn thân thiết của tôi.
Trải qua bao năm thăng trầm, chiếc xe giờ đây trở thành phương tiện để bà đưa tôi đi học. Ông tôi đã cải tiến nó bằng cách gắn thêm một chiếc ghế tựa trẻ em vào phần sau gác-ba-ga. Ghế có màu xanh lá cây với phần tựa làm bằng lưới và có đệm ngồi hình hoa trên nền màu lam đậm. Mỗi ngày, bà đưa tôi đi trên chiếc xe đạp cũ kỹ, phần ghế ngồi của tôi mới cứng. Con đường đến trường dài khoảng 1km, trải qua con đường bê tông sạch sẽ. Ngồi sau xe, tôi nhìn thấy các bạn nhỏ khác cũng đang được gia đình đưa đến trường. Tiếng cười vang lên kèm theo tiếng xe đạp lách cách. Tôi ngồi im trên ghế, tay tôi đặt vào phần tay cầm màu hồng. Tôi có tính hiếu động nhưng khi ngồi trên xe tôi lại rất ngoan. Bởi bà tôi luôn nhắc nhở rằng nếu không ngồi im sẽ dễ bị kẹp chân vào bánh xe đạp. Tôi nghe lời bà nên không dám hiếu động mỗi khi ngồi trên xe. Dường như tôi biết sợ, nhưng với tôi, thời thơ ấu không tránh khỏi những lần bị kẹp chân vào bánh xe đạp, và điều đó khiến tôi phải cảnh tỉnh mấy ngày liền.
Tôi nhớ mãi tiếng phanh xe của bà tôi vang lên, đó là lúc tôi biết phải rời xa chiếc xe. Bà bế tôi ra khỏi chiếc ghế ngồi quen thuộc và dắt tay tôi tới gặp cô giáo. Các cô trong bộ đồng phục màu xanh nhạt đón tôi với nụ cười rạng rỡ. Tôi vẫn tay chào bà tôi, bà tôi cũng vẫy lại và quay về phía chiếc xe đạp khi thấy tôi được dẫn vào lớp. Tiếng xúc xắc vang lên, chúng tôi chạy về phía chiếc xúc xắc báo hiệu giờ vào lớp. Các cô dẫn chúng tôi đến những chiếc ghế được xếp quay mặt vào nhau và yêu cầu chúng tôi ngồi im giữ trật tự. Khi các chỗ ngồi dần được lấp đầy, bài hát bắt đầu được bắt nhịp, và chúng tôi cùng nhau hát theo cô. Hát xong, cô dạy chúng tôi đọc thơ, tiếng đồng thanh của chúng tôi vang lên khắp gian phòng. Học được một lúc, tiếng xúc xắc báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Chúng tôi chạy ra sân đến những chiếc cầu trượt, bập bênh mà chúng tôi yêu thích. Sau đó, cô dẫn cả lớp ra thăm quan mảnh vườn nhỏ cạnh phòng học. Gọi là vườn nhưng thực ra chỉ là một luống đất nhỏ mọc nhiều loại cây. Có lẽ, sau mỗi lần thăm vườn đó, chúng tôi nhớ tên các loại cây ít hơn, nhưng việc giẫm chết cây lại chiếm phần lớn.