Nếu phải mô tả bản thân trong thời gian gần đây, tôi thấy mình giống như một “khóm cây xấu hổ”. Cảm giác như “khóm cây xấu hổ” sẽ co rút lại, khép nép khi bị tác động và mất một thời gian để trở lại hình dáng ban đầu. Gần đây, tôi cũng cảm thấy như vậy. Khi bước qua tuổi 25, tôi không còn cảm thấy nhiệt huyết và vui vẻ như lúc 19 - 20 tuổi nữa. Tôi đang đối mặt với các quyết định về sự nghiệp và lo lắng về cuộc sống hàng ngày. Tôi đã tự trách mình và tự làm tổn thương bản thân hơn bao giờ hết. Tôi đã trải qua những ngày tháng đó...
Không sinh ra trong một gia đình giàu có, không có tiềm lực tinh tế, tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, hơi một chút thiếu thốn nên khi tôi ở độ tuổi 19, tôi đã sớm tự lập và tìm kiếm những công việc part – time để vừa đi học và vừa trang trải cuộc sống hằng ngày. Những đêm đi làm thêm về muộn khoảng 22-23h cùng những ngày chạy deadline bài tập trên trường, xen với những đêm tập tụ, tâm sự với những đứa bạn…Và không hiểu sao hình ảnh ấy lại bật giác kiểu tôi cười. Tôi đã thấy tôi của những năm tháng hồn nhiên, nhiệt huyết và đầy sự vui vẻ. Có một công việc part time là để kiếm tiền trang trải và tiêu vặt hàng ngày, có vài người bạn để tâm sự và bầu bạn, có mục tiêu ra trường để phấn đấu hoàn thành bài tập và chạy deadline thi cử các môn… Theo thời gian, tôi đã ra trường ở độ tuổi 22 rồi chật vật khoảng ba tháng để kiếm tiền một công việc không đúng chuyên ngành mà bản thân đã theo học suốt 4 năm. Tôi đã làm việc chăm chỉ suốt 2 năm với công việc đó và nhận ra rằng công việc đó không thể gắn bó cả đời với tôi. Vào một ngày đầu mùa xuân năm tôi 24 tuổi, tôi quyết định chấm dứt công việc mang theo nhiều tiếc nuối, nhiều sợ sợt và lo sợ của bản thân. Sự tiếc nuối vì bản thân vốn dĩ là một người không thích thay đổi, ngại thay đổi và hơn hết khi một công việc đã gắn với mình một khoảng thời gian, việc lặp lại các đầu mục công việc hàng ngày như một thói quen của bản thân. Sự sợ sợt và lo sợ của bản thân vì biết rằng bản thân sắp tới không biết sẽ ra sao, không biết định hướng đi như thế nào, không biết bản thân yêu thích điều gì và đang muốn phấn đấu về điều gì…..? Tôi đã lướt vài video trên titok, youtube nói về việc cần chuẩn bị kỹ càng có quyết định nghỉ việc. Nhưng tôi đã không có sự chuẩn bị gì cả, không chuẩn bị về mặt tài chính, không chuẩn bị nạp thêm kiến thức mới, hay trau dồi kỹ năng ở thời điểm ấy. Tôi đã nghỉ việc khi trong người chỉ còn lại một ít tiền để trang trải nửa tháng, một cái đầu mông lung với các dự định tương lai. Tôi kiếm việc trên các web mạng tìm việc và may mắn tôi kiếm được công việc thứ hai một thời gian ngắn. Công việc thứ hai cũng không phải đúng chuyên ngành tôi đã học nhưng lại là một lĩnh vực khác hoàn toàn so với công việc đầu tiên. Tôi đã nghĩ rằng bản thân đã kiếm được một công việc phù hợp, bản thân chỉ cần cứ thế mà làm việc và cống hiến. Nhưng tôi đã lầm! Việc không định hướng được bản thân muốn gì, không có mục tiêu rõ ràng về công việc và không có sự tìm hiểu về môi trường cũng như văn hóa của công ty mới, tôi với tâm thế vội vã tìm việc và mong muốn có đủ tiền trang trải tiền nhà, tiền ăn hàng tháng mà tôi đã vào một công ty chưa hề phù hợp với tôi, thậm chí còn xảy ra những xung đột trong vấn đề lương lậu đối với công việc này…. Vậy là bản thân tôi quyết định chấm dứt công việc tại công ty thứ hai ấy. Tôi lại điên cuồng và lao đầu vào kiếm tiền một công việc mới và rồi tôi được nhận vào một công ty thứ ba. Nhưng công việc ở công ty thứ ba không mang đến cho tôi một niềm vui hay phấn khởi nào, tôi cảm thấy khó khăn và cảm thấy bản thân như bị bắt ép phải đến nơi làm việc. Lần nữa, tôi đã quyết định xin nghỉ sau khoảng hơn 1 tháng gắn bó… Nếu để hình dung bản thân tôi trong khoảng thời gian này, tôi tưởng tượng mình giống như “khóm cây xấu hổ”. Những “khóm cây xấu hổ” khi bị sự vật, con người hay tác nhân nào đó tác động vào sẽ bỗng co rúm lại, khép nép và phải mất 1 khoảng thời gian “khóm cây xấu hổ” ấy mới trở về dáng vẻ ban đầu vốn có của nó. Tôi cảm thấy mình giống vậy. Mang dáng vẻ bản thân thất nghiệp ở độ tuổi 25, tôi co rúm, tự ti về bản thân và dằn vặt, chì chiết bản thân khi bản thân không có nổi 1 công việc để làm, không có nổi 1 ước mơ hay một định hướng nào cho tương lai. Những ngày thất nghiệp, tôi nằm dài trên giường rồi lướt face. Tôi thấy hình ảnh vài người bạn trên face up những hình ảnh những thành tựu họ đạt được trong công việc khi đã bước sang tuổi 25, vài người bạn up hình ảnh hạnh phúc bên người yêu, vài người bạn up hình đi trải nghiệm du lịch ở những địa điểm nổi tiếng…. hay vài người up hình đi học thạc sĩ. Còn tôi thì với hình ảnh là nằm dài trên giường thất nghiệp, lười giao tiếp và từ chối những cuộc hẹn của những đứa bạn vì không đủ tiền…. Tôi đã trải qua những ngày như thế đó….
Một người bạn gọi điện cho tôi và hẹn gặp sau khi tôi nhắn tin chia sẻ về 'những ngày thất nghiệp'. Cuộc gọi nhấn nhá và buộc tôi phải đến một quán café. Quán café bình thường, nằm trong con hẻm nhỏ và điều đặc biệt là nó đối diện với một bãi rác nhỏ (đây là nơi chứa thùng rác của khu phố). Chúng tôi ngồi yên tĩnh, tận hưởng bầu không khí chiều dần buông. Bạn tôi chỉ vào ông công nhân đang dọn dẹp rác ở bãi rác đối diện quán và hỏi 'mày nghĩ ông ấy có thích công việc này không?' Tôi trả lời không chắc nhưng nghĩ rằng ông ấy chỉ làm vì miếng cơm áo thôi. Bạn tôi nói: 'Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng biết đấy, ông ấy đã làm công việc này gần chục năm và vẫn tiếp tục. Thỉnh thoảng tôi thấy ông ấy cười và nói 'miếng cơm' chính là 'nguồn sống', 'mục tiêu' của cuộc sống của ông ấy. Tôi nghĩ rằng chúng ta mới chỉ 25 tuổi.. vì vậy hãy trải nghiệm, kiếm tiền thay vì tự trách móc bản thân vì không có mục tiêu trong công việc.' Buổi chiều ở quán café đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi nhiều.
Có người tốt nghiệp ở tuổi 20 nhưng phải đợi 5 năm để có một công việc ổn định. Có người trở thành CEO ở tuổi 25 nhưng qua đời khi mới 50. Trong khi có người trở thành CEO ở tuổi 50 nhưng sống đến 90 tuổi. Có người vẫn độc thân, có người đã có gia đình. Obama nghỉ hưu ở tuổi 55, và Trump lên làm Tổng thống ở tuổi 70. Mọi người trên thế giới đều phát triển theo cách của riêng họ. Đừng ganh tị hoặc chế nhạo họ. Họ đang sống theo cách của họ và bạn cũng thế. - Ca sĩ Ailee đã chia sẻ điều này trên instagram và tôi đã đọc. Thật sự ấn tượng!
Nhiều bạn trẻ đã trải qua tình cảnh tương tự như tôi. Nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Thời gian sẽ giúp chúng ta. Thay vì tự trách móc, hãy tìm hướng đi mới từ những kinh nghiệm thất bại. Nạp thêm kiến thức vì tri thức là chìa khóa của thành công. Nếu bạn chưa có mục tiêu, hãy nghĩ về việc ổn định cuộc sống của mình. Lo cho cuộc sống của bạn có đủ để sống, có công việc phù hợp, có mối quan hệ ổn định. Thời gian sẽ cho bạn thấy hướng đi của mình.
Tác giả: Di Anz