Anh ở bên cạnh tôi từ lâu, quan tâm tôi từng chút một, trở thành người bạn đồng hành tuyệt vời của tôi. Giờ đây, tôi phải buông anh ra để anh tìm hạnh phúc của riêng mình.
“Tớ thích cậu, Hoàng à!” Đó là điều tớ muốn nói nhưng không thể thốt thành lời. Có lẽ vì tôi quá tự cao hoặc sợ mất đi cậu, người bạn thân của tôi.
Tôi và cậu đã rất thân thiết, thậm chí bạn bè xung quanh còn nghĩ chúng tôi là một cặp. Dù chúng tôi thường trêu đùa và cãi nhau nhưng vẫn thân thiết hơn bao giờ hết. Cậu là một chàng trai nổi bật trong lớp, với vẻ ngoài điển trai và học thức xuất sắc. Tuy nhiên, cậu không bao giờ ấm áp, luôn tự đắc và hơn thua với tôi. Cậu chẳng bao giờ nhường nhịn trong các cuộc cãi vã, nhiều lúc khiến tôi tức đến rơi nước mắt.
Cậu không bao giờ nhường nhịn cho cô gái nào, thậm chí còn đánh nhau với họ mà không để ý. Nhiều khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đánh nhau với nhau. Nhưng cậu chưa bao giờ động tay với tôi. Cậu biết không, có rất nhiều cô gái đồn thổi rằng họ thích cậu. Mỗi khi nghe như vậy, tôi chỉ cười và nói: “Có ai lại không thích cậu đâu Hoàng? Người ta quan tâm đến cậu nhiều lắm đấy. Không biết có phải bọn con gái trường mình mù hết rồi không.”
Những lúc như thế, cậu lại vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói: “Này, bạn của tớ hơi đẹp trai đấy. Tớ bị nhiều người theo đuổi lắm đấy, chỉ có bạn là không thích tớ thôi, suốt ngày bắt nạt tớ.”
“K-Kẻ như cậu tớ không thèm để ý đâu.”
Cậu là chàng trai nổi bật nhất trường nhưng tớ cũng không kém cạnh đâu. Mọi người đều nói tớ và cậu là một đôi đấy. Nhưng cậu lại không để ý, khiến tớ tức giận vì không giải thích cho mọi người hiểu. Tớ không biết rằng cậu thích tớ đâu, làm sao giải thích được đây.