
Xin chào các người nghe thân mến của Blog Radio, mọi người có khỏe không? Công việc thế nào rồi? Dù có như thế nào thì hãy luôn lạc quan và yêu cuộc sống nhé. Chúng ta sẽ đạt được hạnh phúc thôi. Cùng với người yêu của mình, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn và thử thách của cuộc sống. Hãy cùng nhau tiến về đỉnh cao của hạnh phúc. Bây giờ hãy lắng nghe truyện ngắn Không Thể Từ Bỏ Em của tác giả Thanh Lam.

Hồng khẽ đặt hai túi trà sữa to lên bàn, nói:
“Mọi người mau tới lấy trà sữa. Hôm nay sếp Tuấn trả tiền cho cả phòng.”
Mọi người đều nhanh chóng dừng lại công việc, quay lại nhìn Hồng. Mỗi người đều khen ngợi, ca ngợi sếp lên trời. Nhưng lạ thay Hồng lại gọi tên đúng của Ly.
“Ly, đây là ly hồng trà của cậu đây.”
Ly nhận ly hồng trà, lịch sự cảm ơn. Hồng nhìn chằm chằm vào Ly, tươi cười nói:
“Sếp Tuấn bảo đặt trà sữa trân châu cho mọi người nhưng lại nhớ nhắc riêng là chị phải đặt hồng trà cho cậu ấy đây.”
Mọi người xung quanh reo lên. Những ánh mắt trào phúng, đầy ý định xấu hướng đổ về Ly. Ly mỉm cười nói:
“Dạ, em không uống được sữa bò. Hôm trước ở tiệc công ty em vô tình nói với sếp về việc này. Thật là có trí nhớ tốt.”
Hồng méo mó môi nhưng không còn cách gì để chỉ trích, bảo mọi người lấy trà của mình rồi quay lại làm việc. Khi ngồi xuống, Hồng than vãn, ý định nói lên để Ly nghe:
“Hôm nay lại phải làm thêm giờ nữa rồi. Thật là đáng thương cái cột sống già nua của tôi.”
Hồng đã từng hướng dẫn Ly từ khi bắt đầu, vậy mà biết chị không thích mình, Ly vẫn giữ lễ độ với Hồng. Cô đưa cho Hồng hộp cao dán, nhẹ nhàng nói:
“Em thường dùng loại này, giúp đỡ đau nhức lắm đó. Chị thử xem có hiệu quả không nhé. Nếu thích thì lần sau em mua giúp chị.”
Hồng nhận hộp cao dán từ tay Ly, cẩn thận xem xét:
“Nhưng loại này có đắt không em? Nếu quá đắt thì thôi vậy. Lương nhân viên bình thường như chị, lại không có người đỡ đắn, e là không mua được đồ em dùng đâu.”
Ly hiểu Hồng đang muốn nói gì, cô giận dữ nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
“Chị lại đùa em nữa à. Nhân viên mới như em cũng có thể mua, thì trưởng bộ phận giàu kinh nghiệm như chị càng không vấn đề gì cả.”
“Kìa kìa, người đùa là em đấy. Chị chỉ là trưởng bộ phận thông thường thôi, còn em là nhân viên mới chỉ có một người đỡ đắn thôi.”
Những từ cuối Hồng cố gắng kéo dài để khiến Ly bực tức và cô đã làm được. Ly nói mạnh mẽ:
“Nếu chị chỉ đùa thôi thì được, nhưng đừng có nói xuyên tạc em, không có gì tốt đẹp cả.”
“Ồ, vậy là em tức rồi, cô gái không thể uống sữa bò à? À chị còn nhớ lần trước sếp Tuấn nói em còn dị ứng cá hồi nữa. Em nói đi, có phải em đã vô tình nói ra hay là do em và sếp Tuấn có mối quan hệ đặc biệt không?”
An ngồi bên đối diện bình luận:
“Chị Hồng, em nghĩ chị nói về Ly như vậy không chính xác. Ly không dị ứng hành, cô ấy chỉ là người cảm thấy ghét mùi hành thôi.”
Cả nhóm đồng nghiệp ngồi gần đó đều cười vang, bao gồm cả Hồng. Chị ta nói với vẻ ngọt ngào:
“Em xin lỗi, em đã nói sai.”
Ly vẫn luôn cảm thấy may mắn khi trở thành nhân viên chính thức tại công ty, cho đến khi cô gặp lại Tuấn. Tuấn được công ty ở Hà Nội cử vào chi nhánh ở Thành phố Hồ Chí Minh để làm việc. Dù hiện tại chỉ giữ chức trưởng phòng nhưng mọi người đều biết, con đường thăng tiến của anh sẽ rất rộng mở do ông nội của Tuấn cũng giữ chức vụ lớn ở công ty. Ngày anh nhậm chức, cũng là ngày Ly nộp đơn xin nghỉ việc. Tuy nhiên, phí đền bù 200% chương trình đào tạo nhân viên khi đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động trước hạn khiến Ly phải tiếp tục làm việc tại đây. Từ khi Tuấn xuất hiện, sự quan tâm không đo lường của anh dành cho Ly khiến cô phải sống giữa những đồng nghiệp ghen tị luôn muốn hạ bệ và cô lập Ly vì ghen tức.