Nếu có cuộc thi chọn hàng xóm của bạn từ 4 đáp án với giải thưởng là 100 triệu, tiếc thay số tiền đó sẽ không thuộc về những người ở đây.
Bác sĩ ngoại trú cắt tóc sáng loáng và tôi ngồi trò chuyện trong căn phòng khám nhỏ khoảng 20 mét vuông ở tầng 4 của một tòa nhà nhỏ ở Tokyo. Bác sĩ nói với giọng Nhật kích động, và tôi cố gắng nghe hiểu, nhưng cảm thấy như đang đấu tranh trong một kỳ thi tiếng Nhật cao cấp. Sau một giờ nỗ lực, tôi ra về.
Một buổi tối mưa ở Tokyo
Bước sang năm thứ 7 ở Nhật, tôi dần mất đi những khái niệm và dường như đang mất chính mình. Những ngày học cấp 3 ở Việt Nam, tôi là một học sinh năng động, luôn tràn đầy năng lượng để đối mặt với mọi thử thách. Nhưng ở đây, tôi không còn cảm thấy như vậy nữa. Tôi không biết tên của hàng xóm và hẳn họ cũng không biết tôi.
Nếu có cuộc thi chọn hàng xóm của bạn từ 4 đáp án với giải thưởng là 100 triệu, thật đáng tiếc số tiền đó sẽ không thuộc về những người ở khu vực này.
Đây là căn nhà thứ 4 tôi ở trong suốt gần 7 năm ở Nhật. Các căn nhà trước đây là chung cư khi tôi còn là sinh viên. Dù gọi là chung cư sang trọng, nhưng thực sự chỉ là các phòng trọ nhỏ có đủ tiện nghi của một ngôi nhà diện tích khoảng hai chục mét vuông. Hàng xóm của tôi là một cô gái, tôi không biết mặt cô ấy, chỉ biết cô ấy là người phụ nữ. Với tinh thần ngoại giao, tôi nhiều lần muốn chào hỏi, nhưng mỗi khi gặp tôi, cô ấy luôn tránh mặt. Một sáng trước khi đi học, tôi và hàng xóm hiếm hoi cùng mở cửa. Nhưng khi thấy tôi mở cửa, cô ấy ngay lập tức đóng cửa trước sự ngạc nhiên của tôi. Tôi cảm thấy tổn thương vô cùng.
Trong vòng 2 năm qua, tôi đã chuyển đến một khu vực ven Tokyo và sống trong một căn nhà mặt đất, nơi các căn nhà cách xa nhau hơn. Trong suốt 2 năm đó, tôi vẫn không biết mặt của những người hàng xóm xung quanh. Có nhiều người có thể thấy tôi phiền phức với việc muốn biết mặt hàng xóm, nhưng đó chỉ là một ví dụ nhỏ thể hiện cho một xã hội khép kín và dường như đang hủy hoại tôi từng ngày.
Sau một thời gian dài mất ngủ và vấn đề dạ dày, tôi đã đến gặp một bác sĩ tâm lý. Địa chỉ này được giáo viên người Nhật của tôi ở phòng hỗ trợ sinh viên giới thiệu sau khi tôi thổ lộ rằng tôi cảm thấy không muốn ra ngoài và mất hứng thú vào bất cứ điều gì. Thầy cho biết đây là một tình trạng 'bình thường' ở người Nhật và thầy cũng đã phải đối mặt với nhiều trường hợp tâm lý khác nhau từ khi còn là sinh viên. Đây là bối cảnh cho cuộc gặp tại phòng khám ở đầu bài viết. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh loét dạ dày nặng và các vấn đề tâm lý liên quan.
'Không áp lực, không kim cương,'
Hoàng hôn ở Enoshima
Lật dở lại những ngày lập quốc của đất nước này, những rối loạn tâm lý đã từng bị xem nhẹ và thậm chí là bị kỳ thị. Vào năm 1900, Luật pháp Nhật Bản đã có điều khoản yêu cầu những người mắc bệnh tâm lý phải bị cách ly và giam giữ trong nhà mình. Các rối loạn tâm lý vẫn là một vấn nạn trong xã hội Nhật Bản ngày nay.
Một nhà sản xuất truyền hình từng nói: “Những người ảnh hưởng tại Nhật phải tránh xa hai chữ “tr.ầm cả.m”. Vì khi bạn có vấn đề tâm lý, sự nghiệp của bạn sẽ suy giảm. Ngày nay, Nhật Bản được xem là một đất nước phát triển, nhưng cũng đồng nghĩa với áp lực tăng lên. Có kim cương đồng nghĩa với việc bạn phải hy sinh nhiều.
Hạnh phúc là biết đủ
Tôi viết bài này vào 4 giờ sáng của một ngày thứ 4 từ chối 2 offer khá tốt để chuẩn bị cho việc trở về. Nhiều người nói 'em có bị đ.iên không?', nhưng tôi mừng vì đã biết điều đủ. Tôi yêu đất nước Nhật như một người dạy tôi lớn lên bằng những tổn thương. Tôi yêu tiếng Nhật vì nó gắn liền với cuộc sống của tôi trong suốt 7 năm qua và sẽ gắn liền với sự nghiệp của tôi trong tương lai.
Nhưng đến một lúc, hạnh phúc và bình an nên được gói gọn trong điều đủ, không có kỳ vọng quá lớn cũng như không có thất vọng quá sâu.
Tôi đang chuẩn bị 'trở về nhà' và hành trình này vẫn sẽ tiếp tục, chỉ là theo một hướng khác.
Chắc chắn!