
Tôi nói với Jenny rằng tôi không nghĩ tâm hồn cô còn nhiều ánh sáng như vậy. Khu vườn của Jenny nhiều ánh sáng, đúng như cách cô mô tả trong sách: “những bông hoa hồng rực sắc mỗi sớm mai, hương thơm dày đặc của những bụi hoa sẽ thu hút từng đàn ong, đàn bướm rải rác bay về, ánh nắng rọi xuống từng lá cây, thiêu đốt những đám rêu mọc, thảm cỏ xanh tươi đầy sức sống sẽ mọc lại từ những đám rêu âm ướt lâu năm…”
Đúng như vậy. Vì thế, hãy mừng cho Jenny vì cô ấy vẫn giữ được tia sáng ấy trong lòng sau bốn mươi năm trải qua nhiều chuyện cuộc đời, và đã phải đối mặt với không ít bóng tối. Quá khứ bị tổn thương từ rất sớm đã khiến tuổi thơ cô rơi vào một căn hầm mà Jenny đã mô tả rất dễ thương trong cuốn sách. Căn hầm ấy là nơi cô trốn tránh cuộc sống để “mang những chiếc búp bê của mình xuống… cởi hết quần áo của chúng và quan sát… tò mò xem chúng ẩn sau những bộ váy đó.” Căn hầm ấy là nơi “không bao giờ có ánh nắng trực tiếp chiếu xuống” như Jenny đã viết.
Tôi nói với Jenny về một điều lạ rằng có thể cái bóng tối từng ấy cũng là một phần của tài sản của cô, giúp cô có được sự nhạy cảm mà nếu thiếu đi, liệu có phải là Jenny như ngày hôm nay không. Cô gái từng “không nói một lời nào trong lớp suốt ba năm ở Liên Xô” chỉ vì không muốn, không ưa sự chật chội, và cho đến bây giờ, cô ấy vẫn không thoải mái khi ở nơi đông người. Sự im-lặng từng ấy cũng là nguồn của hiểu biết, vì nỗi sợ hãi từ bên ngoài đã đẩy Jenny sâu vào nội tâm, dù có ý thức hay không.
Với tâm hồn như vậy, trong cuốn sách này, Jenny cố gắng tìm kiếm một con đường sâu bên trong mỗi cá nhân. Cô giải thích về thành công và hạnh phúc, về con đường từ căn hầm tối tăm của quá khứ đến khu vườn ánh sáng của hiện tại. Tôi nghĩ, với những người phụ nữ đang đấu tranh với bóng tối mà tác giả đang giúp đỡ, những chia sẻ trong cuốn sách này có thể mang lại năng lượng tích cực cho họ. Ít nhất trong những lúc được nghe Jenny chia sẻ, một số nỗi đau có thể dịu đi, một số tự ti có thể giảm bớt, hoặc một số sợi xích bị ràng buộc có thể được nới lỏng một phần. Với người viết sách như Jenny, đó là một phần thưởng, và chắc chắn: cô ấy không mong gì hơn thế!
Jenny có thể chia sẻ về mặc cảm và tổn thương tâm lý vì cô đã trải qua những câu chuyện tương tự. Sẽ tốt khi cô mang khu vườn ánh sáng của mình đến cho những người đang bị bóng tối vây quanh, rình rập hàng ngày. Cuốn sách này là một sự đóng góp giúp cô làm điều đó với ai đó, và đối với tác giả và độc giả, đó là điều đáng mừng.
Jenny đang tiếp tục hành trình của mình và cuốn sách này chỉ là một trạm dừng để cô nhìn lại bản thân mình qua bốn mươi năm. Trên thực tế, cô vẫn sẽ tiếp tục đi, theo cách cô luôn theo đuổi từ căn hầm tối của tuổi thơ, như là đoạn miêu tả tôi ưa thích nhất trong cuốn sách này: “Cô thích nhắm mắt và đếm bước đi một cách từ từ: “Một, hai, ba….”. Cô tự nhủ rằng cô có thể đi nhìn mà không cần mở mắt vì cô chưa bao giờ đâm vào tường. Cô luôn quay đầu đúng lúc.”
Một, hai, ba và Jenny phải tiếp tục bước đi, trên một “hành trình cuộc đời luôn đầy bất ngờ mà không ai có thể đoán trước được” như tác giả đã viết. Là người thích đặt ra mục tiêu và đạt được chúng, là người quyết đoán, Jenny dành phần cuối sách để nói về việc vượt qua sợi xích cuối cùng. Sợi xích của số mệnh. Cô mong muốn và khao khát tự do khỏi cả số mệnh đã được xác định trước, cô không muốn bị ràng buộc bởi quá khứ của người khác và cả tương lai của bản thân. Cô không muốn cuộc đời kéo đi cô theo, ngay cả khi đó là hướng chính của bản thân. Jenny viết để trò chuyện với chính mình và như để chia sẻ với mọi người ước ao được tự do khỏi mọi trói buộc.
Tôi muốn hỏi Jenny làm thế nào để chống lại sức hút của cuộc sống này? Ý chí của cô lớn đến đâu có thể đối mặt với áp lực của số phận hay không? Tôi kỳ vọng Jenny có thể giải đáp, và tôi không thất vọng. Cô đã đúng khi viết rằng, tự do không đạt được bằng cách phá hủy mọi trói buộc mà “thay vì từ chối chúng, tôi chỉ đơn giản chấp nhận sự tồn tại của chúng” và rằng “tự do khỏi những sợi xích giống như việc biết mình bị mù màu từ khi mới sinh ra, sau đó không nên vội vàng kết luận rằng mọi thứ đều màu đen, mà thay vào đó, cần phải tìm cách hiểu rõ hơn về tình hình” và rằng “là con người, chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề, và không thể chữa trị hết mọi thứ”.
Và với như thế, tự do không phải là có nhiều cánh cửa để chọn lựa, như Jenny đã viết, mà là điềm nhiên bước qua cánh cửa nào đó ở ngoài kia, nơi một người đàn ông nào đó đang đợi chờ cô để hẹn hò. Cánh cửa đó có thể sai, có thể đúng, nhưng đó là cánh cửa mà cô sẽ đi qua, và điều đó không làm chúng ta trở nên tự do hơn. Và với điều đó, hãy cho tôi thêm một lời bình luận vào những gì tác giả đã viết: số mệnh hay sự ngẫu nhiên chỉ là một, và không có gì quan trọng hơn nữa.
Tôi ấn tượng với hình ảnh của Jenny, cô sẽ bước ra khỏi cánh cửa của căn nhà với tâm trạng của người đã “thoát khỏi áp lực phải biết trước tương lai”. Đó là điều tuyệt vời, cô sẽ đi như cách cô đã đi trong căn phòng tối ngày xưa, nhắm mắt và đếm từ từ “Một, hai, ba,…”. Và Jenny sẽ không để bản thân va vào tường vì đã nhắm mắt. Chính khi nhắm mắt và cảm nhận như Jenny đã làm, chúng ta sẽ thấy rõ hơn con đường mà mình đang đi.
Lê Duy (Tác giả của “Cuộc vây” và “Những giấc mơ phục sinh”)
Theo báo Dân Trí