
Xin chào mọi người! Tớ là Thảo, biệt danh Cỏ, vừa trải qua những tháng ngày đầy sóng gió và căng thẳng. Tớ tin rằng mọi độ tuổi đều gặp phải những khó khăn và những cuộc khủng hoảng riêng, nhưng có lẽ từ 20 đến 30 là thời điểm mọi người cảm thấy mơ hồ trước những lựa chọn trong cuộc sống, nghi ngờ về bản thân nhất. Mong rằng câu chuyện của tớ có thể truyền động lực để bạn tìm lại chính mình sau những thời kỳ khó khăn, và tớ cũng mong bạn luôn có người thân yêu để chia sẻ, và một nơi bình yên để trở về.
1. Tia Sáng giữa Bầu Trời Đen
Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày tớ, một người luôn vui vẻ và lạc quan như tớ, lại có ý định tự tử. Mọi thứ bắt đầu từ khi tớ nghỉ việc để tiếp tục học lên cao hơn. Dù ý nghĩ kết thúc cuộc đời tớ chỉ lóe lên như tia sáng giữa bầu trời đen. Nhưng đó đã đủ để khiến tớ giật mình và nhận ra rằng bầu trời trong tâm hồn tớ đã đen thui, bị bao phủ bởi những đám mây đen và gió bụi. Tớ là sinh viên chuyên ngành Tâm Lý, có chút hiểu biết về giáo lý Phật giáo, nghe về thiền nhưng khi mọi thứ áp đến, tớ cảm thấy hoàn toàn suy sụp. Gần một tháng trời, tớ mất ngủ, luôn lo lắng và không yên tâm. Tớ hoàn toàn nhận ra rằng tớ không ổn, nhưng không biết phải làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng này. Như một đứa trẻ không biết bơi bị rơi vào dòng sông, càng vùng vẫy càng bị đuối sức, muốn kêu cứu nhưng không thể, muốn bám vào cái gì đó nhưng không đủ bình tĩnh để vươn ra tìm kiếm. Suy nghĩ ngày càng trở nên mạnh mẽ. Đôi lúc nó như cú đánh mạnh vào tâm trí, hay như một giọt mực trên đầu bút, từng chút một tích tụ, không để ý một chút thì khi nhìn lại, bàn tay đã ướt đẫm mực, loang lổ. Và nó như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, từng chút một dẫn dắt tớ vào vòng tròn u ám không lối thoát: càng suy nghĩ càng căng thẳng, mất ngủ và càng mất ngủ càng căng thẳng, rồi lại quay cuồng suy nghĩ. Công việc của tớ gần như đình trệ, cơn đau dạ dày trở nên quặn thắt, tâm trạng bất ổn. Mỗi khi ngồi vào bàn học, tớ bắt đầu căng thẳng, thành tích ngày càng giảm sút. Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến việc làm bài tập cũng khiến đầu tớ như muốn nổ tung, cơn đau đầu lại kéo đến ngay tức khắc, và gần như không có mục đích để làm tiếp việc gì.
Khi bình minh len lỏi

Khi giây phút tỉnh giấc mang theo sự đợi chờ
Hành trình mới trên con đường quen thuộc

Từ lúc tôi chấp nhận bản thân, mọi thứ trở nên ổn định
Khi trở về nhà, không báo trước, sự ngạc nhiên của cả nhà khi thấy tôi
Sau đó, mẹ vội vàng chạy vào nhà và hét lớn:
- Bố ơi, con đã về đây rồi!
Vậy đấy, bố mẹ luôn chỉ lo lắng cho con cái, không bao giờ kể công về những gian khổ của họ để nuôi dạy con. Về nhà, về với vòng tay yêu thương của gia đình, nơi tôi có thể yên tâm ngủ, thưởng thức những món ngon thân thuộc. Về nhà, như là được nạp lại năng lượng sau những ngày mệt mỏi.
“Em trở về nơi an lành
Nhìn thấy em tươi cười hiền hòa như xưa
Trời cao xanh rộng, nắng hoặc mưa đều vẫn tỏa sáng
Đường xưa, lối cũ, người dấu yêu dẫn lối trở về!