blogradio.vn - Chúng tôi chia tay nhau như bao lần trước, tôi luôn nghĩ rằng một thời gian nữa em sẽ quay lại. Thậm chí, vài ngày sau khi cơn mưa đầu mùa bắt đầu, tôi vẫn thản nhiên mua món ăn nóng hổi em thích rồi rủ em đi đón mưa, như thể tôi quên mất chúng tôi đã chia tay. Em không gặp tôi, vì em biết em sẽ yếu lòng.
Chưa bao giờ tôi nghĩ xấu về em, ngay cả khi tôi biết mình đang nếm trải cảm giác xốn xang khi đột nhiên trở thành nhân vật chính trong bộ phim bi mà tôi vẫn xem hằng tối. Chỉ ước rằng tôi có thể diễn trọn vẹn vai chính trong cuộc đời em, hơn là chỉ đứng bên lề và nhìn tấm thiệp cưới em gửi đến mà lòng nghẹn lại. Những cơn gió lạnh đầu đông ùa về, nhưng lúc này tôi không rõ gió thét gào ngoài kia hay cõi lòng tôi đang cuộn trào từng cơn sóng. Mùa đông này, em kết hôn. Mùa đông này, tôi trở thành 'một khách mời' chính thức để chứng kiến hạnh phúc của người con gái tôi đã từng mơ sống cùng cả đời.
Tôi chọn cho mình một chiếc áo vest đen, tự trang hoàng cho mình thật lịch lãm để khi gặp lại em sau ngần ấy thời gian, ít ra còn để lại một ấn tượng đẹp. Tôi vẫn nhớ những mùa đông chúng tôi đã cùng nhau trải qua, trời rét buốt, chúng tôi đan tay vào nhau nhưng không che giấu nổi những cơn rét ùa về, để rồi cả trái tim cũng trở nên lạnh cóng. Lạ thay, ngày em cưới, trời cũng mưa. Những tháng cuối năm trời luôn trở lạnh nhưng không hiểu vì sao, những cơn mưa này lại như những giọt tuyết trắng xóa ở một nơi không bao giờ có tuyết, khiến đám cưới em càng thêm thơ mộng, ảo diệu. Tôi tự tìm cho mình sự bận rộn nhưng chẳng thể tìm thấy ở đám cưới em một người quen nào, chợt nhận ra chúng tôi đã xa nhau đến vậy, ở thế giới mà em đang sống không có ai tôi quen biết.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Công việc thôi, anh lúc nào cũng bận rộn và em lúc nào cũng hỏi những câu thật buồn cười.
Em lãng mạn, còn tôi rất thực tế. Chúng tôi yêu nhau vào những ngày đông khi còn ngồi trên ghế đại học. Một ngày mùa đông lạnh giá, tôi tỏ tình với em, và chúng tôi gắn bó suốt những năm tháng đại học cho đến khi tốt nghiệp. Ngày ra trường, tôi nhanh chóng được nhận vào một công ty lớn và thăng tiến nhờ sự chăm chỉ, còn em an phận làm kế toán ở một công ty bình thường. Nhưng tính tôi háo thắng, khi thăng tiến tôi càng vùi đầu vào công việc. Tôi yêu em và chưa bao giờ có ý định rời xa em nhưng công việc của tôi và em đã trở thành gánh nặng. Đã biết bao mùa đông trôi qua, khi những cơn lạnh bắt đầu thì mùa cưới cũng đến và tôi đã để em bao lần lỡ dở. Dù vậy, tôi nghĩ em sẽ luôn ở cạnh tôi và chờ đợi tôi. Tôi vùi đầu vào công việc chỉ để tương lai của cả hai tốt hơn, đủ sức lo cho em. Đó là điều tôi đã nghĩ, hoặc tự bao biện. Dần dần, tôi đẩy mình ra xa khỏi em, khi chỉ biết đến công việc mà không nhận ra thanh xuân của em cũng trôi qua. Chúng tôi chia tay nhau, như bao lần trước, tôi luôn nghĩ rằng một thời gian nữa em sẽ quay lại. Thậm chí, vài ngày sau khi cơn mưa đầu mùa bắt đầu, tôi vẫn thản nhiên mua món ăn nóng hổi em thích rồi rủ em đi đón mưa, như thể tôi quên mất chúng tôi đã chia tay. Em không gặp tôi, vì em biết em sẽ yếu lòng. Bạn thân của em ra gặp tôi, cô ấy trách tôi đủ thứ và tôi chỉ biết gào thét:
- Tôi đi làm là vì ai? Tôi mệt mỏi với công việc nên cãi nhau chút, sao không chịu hiểu và thông cảm cho tôi?
- Anh đòi hỏi sự thông cảm? Anh dựa vào gì để đòi hỏi nó luôn phải hiểu sự vất vả của anh? Anh nhìn nó đi, chẳng lẽ nó không khổ cực, không hi sinh vì anh sao? Cuộc sống đâu dễ dàng, làm gì có sự đợi chờ nào vui vẻ. Đây là nhân gian, không phải thiên đường.
Tôi nhìn em trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, khi em cùng chú rể đi các bàn chào khách,
Rồi vô tình cũng phải chạm mặt tôi, em giới thiệu tôi như một người quen cũ:
- Bạn đại học của em đấy anh, đã từng rất thân.
Lúc đó tôi mới chợt hiểu rằng mùa đông này lạnh giá đến nhường nào. Tại sao phải che giấu trước mặt anh ta, một thế giới mà ta từng thuộc về? Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn trên tay em, tôi nhận ra tất cả đã có câu trả lời. Khi mọi người đều vui vẻ chúc phúc cho em, tôi chợt nhận ra mình đang đối diện với sự kết thúc. Một kết thúc đã từ lâu nhưng trong tôi vẫn hoài niệm rằng mối quan hệ này còn tồn tại. Em thực sự rạng rỡ trong ngày cưới, một vẻ đẹp từng thuộc về vòng tay tôi và là giấc mơ mà tôi từng ấp ủ. Khi đến đây, dù biết sẽ đau đớn, tôi vẫn quyết định phải đến, ít ra để chúng ta có thể cùng nhau đứng chung một lễ đường...
Đám cưới em hôm ấy thật đẹp, dù cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tôi không đủ dũng cảm ở lại đến cuối và thậm chí cũng không đủ dũng cảm để chúc phúc em. Tôi đã định sẽ diễn một vai thật cao thượng, đến để chúc mừng người yêu cũ nhưng cuối cùng lại không thể vượt qua cảm xúc của mình. Thế là đã có người đặt may váy cưới cho em, đã có người cùng em đi suốt quãng đường còn lại. Tôi bỏ dở cuộc vui, ra về giữa chừng, đã chứng kiến đủ và cảm ơn em đã mời tôi đến, để tôi nhận ra rằng tôi đã thực sự đánh mất em.
“Hôn lễ của em là sự trưởng thành của bản thân tôi.”