Dương Quá sở hữu nhiều kỹ năng võ lý tưởng nhưng chưa thể vận dụng một cách hiệu quả, nhiều chiến thắng của anh đều phụ thuộc vào may mắn. Tuy nhiên, sau khi mất đi tay, Dương Quá đã có một bước ngoặt quan trọng trong võ công của mình.
Dương Quá là nhân vật chính trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp của nhà văn Kim Dung. Anh là con trai duy nhất của Dương Khang và Mục Niệm Từ. Như nhiều nhân vật chính khác trong các tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung, Dương Quá đã trải qua một tuổi thơ đầy bi thương và mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ.
Tên Dương Quá được đặt bởi Quách Tĩnh (hoặc Hoàng Dung trong một số phiên bản chỉnh sửa) với hy vọng rằng anh sẽ sửa chữa những sai lầm của cha mình khi lớn lên. Anh được mô tả là một người có vẻ ngoài oai phong, với đôi mắt sáng lạn và tinh quái, cùng với tính cách thông minh và mưu mẹo.
Tuy nhiên, sau nhiều lần bị nghi ngờ và hiểu lầm (một phần do lý lịch xấu, một phần do tính cách), Dương Quá buộc phải rời khỏi Toàn Chân Giáo và cuối cùng được Tiểu Long Nữ nhận làm đệ tử của môn phái Cổ Mộ.
Dương Quá trải qua nhiều gian nan thử thách, là một nhân vật đặc biệt trong thế giới kiếm hiệp của Kim Dung, trải qua ba giai đoạn cuộc đời: Tuổi trẻ, thanh niên và trung niên. Trên hành trình của mình, Dương Quá học được nhiều loại võ công mạnh mẽ, nhưng đa số không hoàn thiện. Kim Luân Pháp Vương từng chỉ rõ rằng, kiến thức võ học của Dương Quá chỉ là 'số lượng nhưng thiếu chất lượng'.
Chúng ta có thể liệt kê những môn phái mà Dương Quá đã học, bao gồm Cáp mô công của Tây Độc Âu Dương Phong, Ngọc nữ tâm kinh của phái Cổ Mộ, Toàn chân kiếm pháp của Toàn Chân giáo, võ công trong Cửu âm chân kinh ghi chép bởi Vương Trùng Dương tại Cổ Mộ, Đả cẩu bổng pháp của Bắc Cái Hồng Thất Công, Đàn chỉ thần công và Ngọc tiêu kiếm pháp của Đông Tà Hoàng Dược Sư...
Có thể nói rằng đây là những bí kíp võ học đỉnh cao trong thời đại. Tây Độc Âu Dương Phong với Cáp mô công và Đông Tà Hoàng Dược Sư với Đàn chỉ thần công đã trở thành hai trong số năm cao thủ hàng đầu sau trận Hoa Sơn luận kiếm lần đầu tiên.
Dương Quá sở hữu nhiều kỹ năng võ công ưu tú nhưng chưa thể phát huy hết, thậm chí còn thua kém so với Hoắc Đô và Ba Đạt Nhĩ. Nhiều chiến thắng của anh ta phụ thuộc vào sự may mắn. Tuy nhiên, sau khi mất tay, Dương Quá trải qua một sự thay đổi lớn về cả nhân cách và võ công.
Chỉ trong một tháng sau khi mất tay, Dương Quá đã trở thành một cao thủ hàng đầu với một sự thăng tiến đáng kể trong võ công. Sự tiến bộ đáng kể này chủ yếu là nhờ cuộc gặp gỡ với Thần Điêu, khiến anh ta học được bí quyết luyện công từ Độc Cô Cầu Bại. Mất tay đã làm thay đổi tất cả, giúp Dương Quá tiếp cận được với sức mạnh vô song.
Thực tế cho thấy, không phải tất cả các kỹ năng như Ngọc nữ tâm kinh, Đả cẩu bổng pháp, hay Cáp mô công đều phù hợp với Dương Quá trước đây. Điều quan trọng là nhờ sự hướng dẫn của Thần Điêu, Dương Quá đã bắt đầu nhận ra bí mật của Độc Cô Cầu Bại, khiến anh ta áp dụng được chiêu thức đơn giản của Độc Cô Cầu Bại. Mất tay đã làm thay đổi mọi thứ, giúp Dương Quá sử dụng sức mạnh của thanh kiếm nặng Huyền Thiết Trọng Kiếm.
Sau 16 năm chờ đợi Tiểu Long Nữ, Dương Quá đã tạo ra môn võ công Ám nhiên tiêu hồn chưởng, một trong những phái võ độc đáo nhất trong thế giới võ hiệp.
Sức mạnh của Ám nhiên tiêu hồn chưởng vô cùng lớn. Xưa kia, Dương Quá đã sử dụng chiêu thức này để đánh bại Kim Luân Pháp Vương và quân đội Mông Cổ. Đây là một môn võ kỳ lạ, chỉ được sử dụng trong những tâm trạng sâu sắc nhất của nỗi đau và tuyệt vọng. Khi tâm trạng hạnh phúc và không lo nghĩ, chiêu này sẽ mất đi sức mạnh, vì vậy hiếm khi có người kế thừa.
Tại Hoa Sơn luận kiếm lần thứ ba, với võ công xuất sắc, Dương Quá được biết đến với danh hiệu Tây Cuồng - một trong số Ngũ tuyệt của võ lâm (danh hiệu thay cho 'võ lâm ngũ bá' trước đó).