Thời gian trôi đi vội vã, tôi bước vào không gian hiện đại, đông đúc và ồn ào. Ngày hôm đó, tôi vội vã hoàn thành công việc để kịp xuống quê.
Sau một thời gian chờ đợi, chuyến xe cuối cùng cũng đến. Trên xe, mọi người mang đồ quà cho gia đình. Không khí hân hoan, đám trẻ cười đùa, những người lạ trở thành bạn mới.
Khi bước chân lên quê hương, bình yên tràn về. Tôi nhớ lại kí ức thơ ấu:
'Nhanh về ăn cơm con ơi'.
'Dạ ngoại chờ con về ạ'.
Tiếng kêu gọi của ông nội tôi khi tôi đang chơi với bọn trẻ trong làng, mời tôi về nhà ăn cơm. Bữa cơm hôm nay do ông nội nấu là thịt luộc, canh rau muống với chút chanh để đảm bảo ăn hết nồi cơm, ngoài ra mỗi ngày đều có món khác nhau để thay đổi khẩu vị.
Ông nội tôi đã gần 80 tuổi, khi đó bố mẹ tôi đi làm xa nên tôi thường ở nhà với ông. Cuộc sống của ông diễn ra chủ yếu là chơi với hàng xóm hoặc trông cháu hộ dì tôi.
Cuối tuần, tôi thường cùng ông hái rau tươi và mang ra chợ để bán kiếm tiền. Ông thường chiều cháu con nên khi đi cùng ông, tôi có thể xin ông mua đồ chơi. Tối đến, mọi người thường ra đê gần suối ngồi hóng gió và chia sẻ câu chuyện, những lời khuyên của người lớn khiến tôi rất hứng thú.
Mùa cày cấy, mỗi gia đình đều có việc riêng. Trẻ con như tôi cũng thường giúp đỡ gia đình. Dù không làm nhiều, ông vẫn luôn khích lệ tôi rằng 'hãy cố gắng thành công để bà vui.'
'Con ơi! Vào nhà ăn cơm đi, đứng đó lâu quá rồi'. Tôi tỉnh giấc khỏi hồi ức tuổi thơ, vội vã vào nhà ăn cơm. Hương vị quê hương vẫn còn mãi trong tâm trí tôi, nhưng từ khi tôi lên thành phố, mọi thứ đã thay đổi nhiều quá, không còn như xưa nữa!