Ở đây có ai tự nhận mình là người có tính cảm không, suy nghĩ nhiều không, thì giơ tay lên. Để tớ giơ tay trước nhá!
Hồi trước, tớ cũng không để ý tới những việc như thế này nhiều lắm, cho đến khi mà tớ cảm nhận được nó ảnh hưởng khá nhiều đến bản thân mình, đến cảm xúc của mình và thậm chí là đến bản sắc của mình nữa. Rồi đến một ngày, tớ nhận ra, mình thực sự là một người rất rất có tính cảm.
Và, là một người có tính cảm… rất mệt.
Là một người có tính cảm, lúc nào mình cũng trong trạng thái đang suy nghĩ một điều gì đó. Mình có thể chỉ vì một câu nói, một cử chỉ, một hành động tưởng chừng rất đơn giản nhưng cũng khiến mình suy tư mãi.
Là một ai đó cảm xúc, là cảm giác có 10 người, 9 người khen nhưng chỉ cần 1 người chê thì tớ sẽ ngay lập tức tin lời người đó và sẽ suy nghĩ về điều đó cả ngày.
Là một ai đó cảm xúc, tớ luôn sợ cách người khác đánh giá mình, sợ cách người ta lạnh nhạt với mình nhưng lại chẳng có đủ dũng cảm để mở lời hỏi rằng tại sao người ta lại đối xử với mình như thế.
Ví dụ, khi mình đang nói chuyện với ai đó, tự nhiên người ta trả lời tin nhắn chậm hoặc không trả lời chặn hạn, là mình sẽ buồn lòng, rồi mình sẽ nghĩ ra một vài lý do như “Mình có nói cái gì sai không nhỉ?”, “Hay mình lỡ lời?”, “Hay mình làm gì sai với họ nên họ mới như thế?”. Trong khi, thực tế chỉ vì họ chưa kịp trả lời hoặc họ đang vướng phải cái gì khác. Im lặng mình cũng nghĩ. Người ta mà nói cái gì đó, có chút đụng chạm, mình cũng nghĩ. Thậm chí, mình có thể thao thức cả đêm chỉ vì một câu nói.
Làm một ai đó cảm xúc, còn là cứ cố đặt mình vào vị trí của người khác, hay đúng hơn là cố để sống trong tâm trí của người khác. Mình sẽ cố phân tích xem mình như thế này thì họ sẽ ra sao, mình làm như vậy thì họ sẽ nghĩ như thế nào. Vì chúng mình chỉ có thể hiểu được cảm xúc của bản thân mình, suy nghĩ của mình, không thể hiểu được người ta đang nghĩ gì nên là mình cứ cố gắng đặt ra rất nhiều giả thuyết khác nhau. Rồi mình sợ làm phiền ai đó, sợ làm người đó buồn, sợ bị hiểu lầm,… Lúc nào cũng cố tỏ ra là không quan tâm nhưng thực sự trong lòng lại để ý hơn ai hết, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Tớ nhớ có một lần có một người bảo tớ là “Tại sao em cứ luôn nghĩ mọi chuyện nó to lớn hơn là nó vốn dĩ như thế và luôn cố thay cho người khác trả lời như vậy?”. Mọi chuyện thực chất không có gì lắm, nhưng mình cứ bị để ý quá, cứ nghĩ đi nghĩ lại, thành ra mình tự đưa ra câu trả lời cho họ mà trong khi họ không hề có ý đấy. Cứ cho là họ không vừa lòng với mình, họ thế này thế khác, trong khi họ còn chẳng mảy may để ý.
Đã có lần, tớ cãi nhau với bạn thân tớ, chỉ vì tớ quá cảm xúc. Hồi đó, tớ chia tay người yêu. Đương nhiên rồi, đó là một khoảng thời gian ám ảnh đối với tớ. Tớ suy nghĩ đủ điều, tớ cứ loanh quanh trong cái vòng suy nghĩ luẩn quẩn đó, thậm chí tớ còn đem lại năng lượng tiêu cực đó cho những người xung quanh tớ - điều mà mãi sau này tớ mới nhận ra. Nhưng tớ lại không thể nói những suy nghĩ đó ra, không thể tâm sự, giãi bày với cô bạn thân của mình. Chỉ vì, tớ sợ làm phiền bạn ấy. Tớ biết đấy cũng đang là khoảng thời gian mà bạn ấy rất bận với những công việc, dự án của bạn. Tớ biết bạn ấy không phải là người hay chủ động hỏi chuyện riêng tư của người khác, vì bạn ấy cũng sợ người ta cảm thấy phiền. Nhưng cuối cùng, khi cả hai ngồi lại và nói chuyện với nhau, tớ vẫn trách bạn ấy “Giá như lúc đó mày quan tâm tao hơn… Giá như lúc đó mày nhắn hỏi tao một câu hỏi tao có ổn không…”. Tớ đã tự cho rằng bạn ấy không quan tâm tớ. Tớ đã tự trả lời câu hỏi vì sao bạn ấy trả lời tin nhắn của tớ chậm.
Và là một người cảm xúc…. không khác nào đang chơi một chuyến tàu lượn về mặt cảm xúc.
Có thể bây giờ đang vui, nhưng chỉ vài giây sau cũng có thể buồn ngay, thậm chí có thể khóc. Cảm xúc của mình nó quá thất thường và phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố bên ngoài. Ví dụ, có một ngày tớ đang cảm thấy rất vui vì được nói chuyện với ai đó chẳng hạn, mọi thứ trong suốt ngày hôm đấy trong mắt tớ cũng trở nên đáng yêu hơn, rạng rỡ hơn hẳn. Mình hài lòng, hạnh phúc, mình cảm thấy như có tất cả năng lượng tích cực trên thế giới này. Nhưng, vào cuối ngày, tự nhiên cảm xúc của mình nó bị đánh tụt. Có khi cũng chính cái người làm mình vui lúc sáng đấy, bởi vì trong một khoảnh khắc, người ta chưa kịp cho mình sự quan tâm như mình muốn. Hay tự nhiên, mình cảm thấy có gì đấy hơi xa cách chẳng hạn. Nói là một khoảnh khắc vậy thôi nhưng có khi nó cũng đủ để cho kẻ nghĩ nhiều như chúng ta hình dung ra một câu chuyện cả nghìn năm trước, một kí ức nào đó tương tự hoặc vẽ ra một viễn cảnh rất là phong phú rồi tự thầm than thân trách phận là “Ôi, mình đúng là thiếu sót, mình đúng là chán quá, mình nhiều khuyết điểm quá,..”, “Không ai để ý, không ai thương mình nữa rồi…”. Đấy chỉ trong một ngày thôi mà cảm xúc nó xoay chuyển kinh khủng như thế, còn thất thường hơn cả thời tiết Hà Nội.
Chỉ là một ánh mắt, một câu nói thôi nhưng cũng đủ khiến một ngày vui vẻ của tớ tan biến. Chỉ vì có quá nhiều suy nghĩ mà đôi khi tự cảm thấy trên thế giới này không ai có thể hiểu được mình. Chới với trong vô vàn miên man nghĩ ngợi ấy, rồi cảm thấy như bị mất kết nối với thế giới này. Tự buồn, tự thương, tự tủi thân. Có lúc lại trở nên lì lợm đến mức mà mĩnh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.
“Đừng nghĩ nhiều như thế nữa”.
Tớ đã nghe không ít lời khuyên, lời than vãn về bản thân từ những người xung quanh. Nhưng với những người suy nghĩ sâu như chúng ta, không phải chuyện dễ dàng.
Tớ luôn nghĩ là nhạy cảm không phải là điều để tự hào, nhưng cũng không phải là xấu. Chúng ta luôn đong đầy cảm xúc, khiến cuộc sống trở nên phong phú hơn. Tạm tự tin mình là người sâu sắc. Mình sẵn lòng lắng nghe, chia sẻ, vỗ về, cố gắng hiểu người khác. Trong thế giới hối hả này, chúng ta giữ cho mọi thứ chậm lại và sâu sắc hơn.
Nhưng đừng quên, đừng để cảm xúc và tâm trạng của mình phụ thuộc quá nhiều vào những điều bên ngoài. Nghĩ nhiều không xấu nhưng nghĩ quá mức sẽ mệt mỏi, thậm chí hút cạn năng lượng của bạn.
Dĩ nhiên, bảo người nhạy cảm ngưng nghĩ là không khả thi, nhưng chúng ta có thể học cách kiểm soát suy nghĩ vô ích.
Gần đây, sau khi nhận ra cảm xúc không ổn định của mình, khiến tớ kiệt sức vì vui buồn như chong chóng, tớ cố gắng điều chỉnh bản thân. Không nghĩ gì cũng khó, nhưng mình có thể tìm cách lấp đầy suy nghĩ đó. Thay vì lạc lõng, có thể tạo ra nhiều thói quen hơn. Và nếu không chịu nổi, tớ sẽ thẳng thắn nói ra, để những suy nghĩ được cất lời.
Thực ra, khi mình nghĩ nhiều, thỉnh thoảng chỉ khiến mình mắc kẹt trong mê cung của suy nghĩ. Và câu trả lời thường chỉ đến khi ta đủ dũng cảm mở lòng ra nói ra. Hãy thử mở lòng mình ra một chút.
Còn một cách khác, thay vì suy nghĩ tiêu cực, hãy nhìn vào mọi thứ từ một góc độ tích cực hơn.
Ví dụ, nếu bạn lo lắng về lời nói hoặc hành động của ai đó, hãy cho rằng đó chỉ là sự vô ý của họ. Hãy tưởng tượng đến những khoảnh khắc mà họ làm bạn vui để cảm thấy hạnh phúc hơn. Hoặc nếu họ không trả lời tin nhắn hoặc thể hiện thái độ hơi lạnh nhạt, hãy cho rằng họ đang bận rộn. Đơn giản thế thôi.
Hãy cố gắng điền vào tâm trí của mình những suy nghĩ tích cực hơn, làm cho mình cảm thấy tươi sáng hơn. Mặc dù không dễ dàng, nhưng mỗi ngày hãy bắt đầu với những thay đổi nhỏ nhặt. Khi thấy lòng nhẹ nhõm hơn, liệu có quá muộn không?
Hãy nhớ, sự tinh tế không phải là điều mà ta may mắn được nhận, nhưng cũng đừng biến nó thành một gánh nặng quá lớn trong lòng chúng ta.