Tuần trước, Lam được nhận phần thưởng từ công ty, một chuyến đi về thành phố biển mà cô luôn ao ước. Cô đi cùng hai người bạn khác phòng. Chuyến đi được tổ chức trọn gói trong mười ngày.
Sau khi nhận phòng, Lam và các bạn lăn ra giường nghỉ ngơi. Cảm giác êm ái và căn phòng mát mẻ khiến họ muốn nằm mãi.
- Mình đi biển thôi, biển ở đây đẹp lắm đấy.
- Các bạn đi đi, mình muốn nghỉ chờ chiều tà để tránh nắng.
- Được rồi, chiều nay mình cùng nhau thưởng thức biển nhé.
- Đi chơi biển mà sợ nắng thì bôi kem chống nắng, đừng chỉ nằm ngủ.
- Mình cần ngủ bù sau những tháng làm việc căng thẳng.
- Đừng buồn, hãy đi cùng mọi người.
Lam thức dậy và khoác áo khoác để che nắng.
Biển nằm phía trước Lam, gần với cô và đầy cát trắng mịn.
Lam nhìn ra biển lớn và ngưỡng mộ những người biết bơi.
Họ cười to mặc dù nói đã hết vui, không tắm biển cũng như không đi chơi.
Tôi chỉ ngồi ngắm biển thôi, nhưng phần thưởng không đi là uổng. Đi để thay đổi không khí và giảm stress.
Lam đứng đối diện với biển và cảm nhận được nhiều màu sắc khác nhau ngoài màu xanh của biển.
- Chào cô Nhi, tại sao cô không tắm biển?
Lam nhìn xung quanh chỉ thấy bãi cát trắng và không có người.
- Tôi là biển, đừng ngạc nhiên, tôi đang nhìn thấy cô. Sao cô không tắm biển cùng mọi người?
- Chào biển, đây là lần đầu tôi đến đây nên không nghĩ biển có thể nói được. Da tôi không phù hợp nên không thể tắm biển.
- Vậy tiếc quá, nếu cô tắm thì sao?
- Da tôi sẽ ửng đỏ và chân tôi không đẹp, có nhiều mụn nhỏ màu đen nên biển nhìn thấy sẽ không dễ chịu.
- Tôi không tin, cô Lam không tắm biển vì điều đó à?
- Đúng vậy, tôi không tự tin trước mọi người.
- Cô Lam đã ở đây chơi bao lâu?
- Trong khoảng mười ngày, có thể ít hơn.
- Ngày mai cô ra biển tiếp nhé, tôi sẽ nói chuyện tiếp cùng cô. Bây giờ tôi đang bận vỗ sóng.
- Mỗi ngày tôi đều sẽ đến đây. Biển làm tôi thấy vui, nên tôi có thêm một người bạn mới, đó là biển. Tôi sẽ chia sẻ điều này với mọi người.
Đó là ngày đầu tiên của Lam ở biển.
Ngày thứ hai.
- Tôi đang ở đây, liệu biển có nghe tôi không?
- Tôi đang đứng trước mặt cô đây. Cô Lam đến từ thành phố nào vậy?
- Tôi sống ở một thành phố lớn ở miền Nam, không có biển nên tôi luôn ao ước được đến đây chơi một lần.
- Cô Lam nghĩ sao về tôi, ý tôi là tôi có đủ rộng rãi, thoải mái và đẹp như cô tưởng không?
- Biển đẹp hơn tôi tưởng. Đôi khi tôi thấy biển rất vui, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy biển buồn, dù chỉ là từ hôm qua đến nay.
- Cô Lam quá nhạy cảm rồi, tôi luôn mở lòng với tất cả mọi người. Cô có thấy phía xa nhất của tôi không, đó là chân trời, mỗi ngày ở đó sẽ hiện lên bình minh và hoàng hôn cho mọi người ngắm.
- Hôm qua tôi đã ngắm hoàng hôn trên biển, rất đẹp nhưng cũng có chút gì đó gai gai người. Có lẽ vì màu đỏ của mặt trời khiến tôi liên tưởng đến máu.