Trước đây tôi luôn ao ước được trưởng thành, đi làm, kết bạn thoải mái, và được yêu đương mà không bị ai kiểm soát.
Nhưng sau khi trưởng thành, tôi lại khao khát trở lại thời thơ ấu. Khi đó, nếu tôi nói sai, mẹ sẽ đứng trước mặt và xin lỗi rằng bé con chưa hiểu, sau đó sẽ chỉ bảo rằng mình đã sai điều gì.
Lớn lên rồi, tôi chỉ muốn bị mẹ la mắng khi chơi với bạn xấu. Ít ra khi đó, vẫn có người nói cho tôi biết tại sao người đó xấu.
Lớn lên rồi, tôi lại ao ước có tình yêu trong sáng của tuổi thơ. Tình yêu ấy, chỉ đơn thuần là tình yêu, không có ghen tuông, không có áp lực công việc, chỉ có tình yêu mà thôi.
Lớn lên đôi khi, tôi hiểu rằng cuộc sống thật sự không dễ dàng.