1. Mọi người đều có ngày mai, nhưng chỉ có ít người biết cách sử dụng nó để nạp năng lượng cho hiện tại. Chúng ta thường tìm kiếm cảm hứng ở đây, ở đó, nhưng quên đi rằng tương lai mới là nguồn năng lượng dồi dào nhất. Hãy tìm một người chán đời (hoặc nhớ lại những ngày khó khăn nhất của bản thân), bạn sẽ thấy họ không còn lý do để sống, để tiếp tục, để chờ đợi.
Tương lai đã ngưng cấp điện cho cuộc sống của họ, khiến mạch sống trở nên uể oải và lê thê. Khi tỉnh dậy, họ không biết phải làm gì. Nhìn vào lịch tháng tới cũng chẳng có gì để mong đợi. Không có thách thức nào để khiến tâm trí họ tỉnh táo. Sự bình thường trong cuộc sống hàng ngày làm cho họ quên mất sự tồn tại của chính mình.
'Con người hiện nay đã đặt ra câu hỏi khác biệt so với 500 năm trước. Họ có thể nói rằng 'Yep, bạn đã lo đủ miếng cơm manh áo, bạn đã nuôi sống gia đình, bạn đã yêu và hận, nhưng sau cùng – bạn sẽ làm gì nữa?', H.G.Wells viết. Vì 'Về việc sống, người hầu của chúng ta sẽ làm điều đó cho chúng ta', Axël nói.
Chúng ta giống như những con lưỡng cư, đã rời bỏ mặt nước, đã vượt qua những yêu cầu cơ bản như ăn, mặc, sống, tiền bạc, nhưng vẫn chưa tìm thấy một nơi mới để thể hiện giá trị của bản thân làm con người. 'Đó Có Phải Là Tất Cả?': À, thế này là tất cả cuộc sống à?
2. Con người là một loài có mục đích: Hiện tại sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có hy vọng cho tương lai. Nếu bạn tìm thấy một người muốn sống, bạn sẽ thấy rằng trong đầu họ có một vài 'dự định'. Cuộc sống vẫn có sức hấp dẫn, vì họ vẫn có những dự án muốn thực hiện.
Bạn có thể làm cho một kẻ buồn buông đơn giản bằng cách đưa cho họ một mục tiêu ý nghĩa: một lý do để họ không rơi vào trạng thái lơ lửng như trôi theo dòng suối, mà tự mình điều khiển và tuyên bố sự tự do của mình.
Thật ra, hôm nay tôi buồn, không chỉ vì cuộc sống diễn ra như vậy, mà còn vì tôi muốn thế và muốn tiếp tục như vậy. Và vì tôi tự ý để mình ở trong tình trạng này, nên tôi có thể lựa chọn một tương lai khác, nếu tôi biết sử dụng 'tương lai' như một nguồn tiếp tế quan trọng.
Như Sartre viết rằng ông chưa bao giờ cảm thấy tự do đến thế khi Paris bị chiếm đóng, không có nguy hiểm, không có mục đích, không phải là 'đối đầu với nó' (tất cả những điều này đều thuộc về tương lai), con người sẽ không cảm thấy mình đang sống 'thực'.
3. Sự hồi hộp của trẻ con là điều mà chúng ta trao đổi khi trưởng thành và biết nhiều hơn. Một năm của trẻ nhỏ được đánh dấu bởi những dịp đặc biệt (Trung thu, Giáng sinh, Tết...), vì vậy họ có điều gì đó để mong đợi và vui vẻ trong sự chờ đợi. Tương lai là một hành trình đáng tiếp tục, ít nhất có những điểm dừng chân thú vị trên đường, không phải chỉ là điểm quay đầu trở lại.
Người lớn đã mất hết những nghi thức đó, và mất đi sự hi vọng vào ngày mai, vì vậy ngày mai cũng không thể mang lại hy vọng cho họ. Nếu anh ấy không yêu tôi, làm sao tôi có thể cảm nhận được tình yêu từ anh ấy.
'À thế à': Họ đã biết tất cả, không còn điều gì làm họ bất ngờ, và cuộc sống trở nên nhạt nhẽo đến mức mất đi ý nghĩa. Mỗi ngày, năng lượng của họ trôi đi và đôi khi cơ thể họ cảm thấy kiệt sức mà không hiểu vì sao. Họ nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do thiếu ăn, thiếu vận động, thiếu cafe... nhưng có thể sự thiếu hụt của họ là do thiếu tương lai.
Do đó, có những ngày bạn đầy sức sống, yêu cuộc sống đến mức rất cao, nhưng cũng có những ngày đầy tuyệt vọng, nằm dưới đáy và chỉ mong ai đó 'kéo tôi lên': sự biến động đó, nếu bạn chú ý, phụ thuộc lớn vào câu hỏi 'ngày mai' mang lại gì cho bạn. 'Ý nghĩa' cũng giống như một cơ bắp: cơ quan này cũng có thể được rèn luyện nếu bạn biết cách.
Nếu tương lai là tất cả những gì chúng ta có, câu hỏi duy nhất là bạn sẽ tận dụng nó như thế nào?
Du lịch cùng Mytour