Với các bạn trẻ, công việc không chỉ là một phần quan trọng trong cuộc sống mà còn là một phần của bản thân họ. Họ dành phần lớn thời gian của mình hàng ngày để hoạt động, chạy đua với những trách nhiệm, từ một nơi này sang nơi khác cho đến khi họ cảm thấy kiệt sức. Trong sự nỗ lực, sự hăng hái và làm việc không ngừng nghỉ để phát triển sự nghiệp, liệu họ có nhận ra rằng họ đang đánh mất điều quan trọng nhất không? Cách đây ba năm, tôi trải qua một trải nghiệm đau đớn đến từ cuộc sống, giúp tôi thoát khỏi vòng quay không ngừng và nhớ lại những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống. Nếu bạn vẫn cảm thấy bị áp đặt, bị bóp nghẹt bởi những ước mơ, mục tiêu của mình, hãy dành ít thời gian để đọc bài viết này. Tôi tin rằng, trải nghiệm của một người nghiện công việc đến mức gần như chết sẽ giúp bạn nhìn nhận cuộc sống và công việc một cách thông minh hơn, sống và làm việc có kế hoạch hơn, để cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Và cuối cùng, điều mà chúng ta có được sau hành trình dài đằng đẵng của sự nghiệp không phải là hối tiếc, không phải là tiếc nuối, mà là niềm vui, sự thỏa mãn.
Vào một ngày hè năm 2020, tôi đối diện với cái chết lần đầu tiên. Lúc đó, tôi phải nhập viện chỉ để thực hiện một cuộc phẫu thuật nhỏ ở chân. Tuy nhiên, cả tôi và y tá đều bất ngờ khi thấy con số huyết áp trên màn hình đo lên tới 240. Đối với tôi, con số đó chỉ là một con số cho đến khi tôi nhìn thấy sự nghiêm túc trên gương mặt của y tá và được giải thích rằng, mức huyết áp như vậy đã khiến nhiều người mắc bệnh đột quỵ. Nghe những lời này, tôi hoảng sợ, nhớ lại những cơn đau ở hai bên thái dương vẫn luôn đeo bám vào mỗi buổi chiều, đến mức phải trốn vào một góc để nghỉ ngơi. Tôi tự hỏi, tại sao tôi vẫn còn sống đến bây giờ.
Sau khi được chuyển vào Phòng Cấp Cứu và sau đó là Phòng Theo Dõi Đặc Biệt, tôi bắt đầu quen với không khí của bệnh viện và được giải thoát khỏi cuộc sống nhộn nhịp của công việc, cuộc sống từ khi mở mắt đến khi tối. Chỉ hôm qua thôi, tôi vẫn sống như một con rối, xoay vần trong vòng quay của công việc không bao giờ kết thúc. Tôi sống chỉ để làm việc, thức dậy vào lúc tám giờ sáng, vội vàng ăn sáng rồi lao đầu vào công việc. Khi ngồi trên ghế làm việc, tôi chỉ chăm chú vào màn hình suốt 10 đến 12 tiếng mỗi ngày. Tôi không quan tâm đến sức khỏe hay tinh thần của bản thân mình, chỉ biết làm việc không ngừng nghỉ. Giữa những công việc áp đặt, tôi không quan tâm đến việc học cách bơi mà chỉ cố gắng để bám lấy bất kỳ thứ gì giúp tôi có thể gọi là làm việc. Khi kết thúc một ngày làm việc vào khoảng 7 hoặc 8 giờ tối, tôi về nhà với cơ thể mệt mỏi. Việc đầu tiên khi về nhà là nằm, nằm để thở đều, ăn một bữa tối nhanh chóng rồi ngay lập tức tiếp tục làm việc đến tận 2 hoặc 3 giờ sáng. Và cuối cùng, khi cách “cánh cửa đăng xuất” chỉ còn ba bước chân, tôi bắt đầu nhận ra và tìm cách để thay đổi, để học cách sống.
Nằm trên giường bệnh, tôi nhìn lại quãng đời đã qua, cảm ơn người vợ yêu thương đã luôn bên cạnh chăm sóc tôi. Sức khỏe thật sự là vô giá, khi mất đi mới thấu hiểu giá trị thực sự của nó.
Để duy trì sức khỏe tốt, tôi đã lập kế hoạch hoạt động hợp lý, tối ưu hóa thời gian và năng lượng. Việc ngủ đủ giấc và nghỉ trưa ngắn giúp tôi duy trì sự tỉnh táo và hiệu suất làm việc.
Sau khi ổn định lối sống, tôi tiếp tục tìm cách phát triển bản thân để không bị đứng nơi chốn. Đời sống không chỉ là công việc, mà còn là những mối quan hệ và sở thích cá nhân.
Tìm ra cân bằng trong cuộc sống là chìa khóa để sống hạnh phúc và có ý nghĩa. Tôi đã tạo ra một mô hình để đánh giá và điều chỉnh con đường của mình mỗi năm, để đảm bảo sự phát triển toàn diện.