1. Ơ, bác vẽ cháu đấy ư? (Nguyễn Thành Long)
2. Này, bảo bác ấy có trốn đi đâu thì trốn (Ngô Tất Tố)
3. Thưa ông, chúng cháu ở Gia Lâm lên đấy ạ (Kim Lân)
4. Trời ơi, chỉ còn năm phút (Nguyễn Thành Long)
1. Tiếng suối nổi bật trên nền im lặng bao la như một tiếng hát xa - tiếng suối... (Lê Trí Viễn)
2. Câu thơ vang lên như hai âm thanh: tiếng suối và tiếng hát (Lê Trí Viễn)
3. Vậy là không cần hành động, không cần biến cố (hai yếu tố này bị giảm thiểu đến mức tối đa), tác giả để cho tính cách nhân vật thể hiện qua hai cuộc trò chuyện, thông qua đó triển khai tâm tưởng sâu sắc của nhân vật (Văn Giá)
1. May ra có lẽ mơ không mắng đâu (Thạch Lam)
2. Vậy biến đổi khí hậu liên quan thế nào đến nước biển dâng? Trước hết, do nhiệt độ tăng cao, các khối băng, tuyết từ Bắc Cực, Nam Cực và các đỉnh núi cao tan ra, chảy ra biển. […] Thứ đến, nước dâng do hiện tượng dãn nở nhiệt của nước biển. (Lưu Quang Hưng)
3. Người nhà lý trưởng hình như không dám hành hạ một người ốm nặng, sợ hoặc xảy ra sự gì, hắn cứ lòng ngoan ngoãng, muốn nói mà không dám nói. (Ngô Tất Tố)
4. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đang đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo (Thạch Lam)
5. Trong tầm quan sát của Trần Tế Xương, tất cả mọi vấn đề liên quan đến thi cử đều bị “biến dạng” trong mối quan hệ giữa danh và thực, tài và lực, giữa cái cũ lạc hậu nhưng chưa tiêu tan và cái mới vẫn chưa thắng thế. Nói cách khác, thơ Trần Tế Xương đã hoán cải ngay cả những bi kịch thi cử và thất vọng cá nhân thành một chuỗi cười dài (Nguyễn Hữu Sơn)
Trong lòng em, truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa (Thạch Lam) là tác phẩm em thích nhất vì nó nêu cao tình thương giữa con người. Sơn và Lan, hai đứa trẻ tốt bụng, đã tự ý đem áo cho Hiên mặc khi thấy Hiên co ro trong áo rách. Mặc dù sau đó áo được trả lại, nhưng mẹ Sơn vẫn cho mẹ Hiên mượn tiền để may áo cho con. Mặc dù sợ bị mắng, nhưng nhận được sự nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ, Sơn và Lan cảm thấy yên lòng vì họ đã có hành động nhân từ.