Mấy hôm trước, tôi tình cờ đọc một bài viết trên Facebook đặt câu hỏi: “Tự do thực sự là gì?”
Người viết chia sẻ: Mình từng là một người bình thường, sống cùng gia đình và em gái sau khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, kiếm việc và cố gắng tự nuôi bản thân như bao người trẻ khác. Mỗi ngày, từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, làm việc, ăn cơm với gia đình và làm việc cá nhân trước khi đi ngủ. Cuộc sống này ban đầu ổn, nhưng sau một thời gian, mình cảm thấy chán nản với sự nhàm chán. Cuộc sống lặp đi lặp lại, không có gì thay đổi. Mình quyết định bỏ chạy. Sáu tháng đầu sống ở Đà Lạt rất tốt. Khí hậu mát mẻ, không khí thanh bình. Mình cảm thấy hài lòng. Sống một mình và làm việc tự do cho phép mình kiểm soát thời gian và tiền bạc. Cuộc sống ở Đà Lạt thú vị và tự do. Bố mẹ cũng không ép mình quay lại thành phố. Vậy là mình cảm thấy hoàn toàn tự do.
Nhưng sau hơn nửa năm ở Đà Lạt, mình cảm thấy cô đơn. Mỗi ngày, mở mắt ra trong căn phòng trống vắng, mình nhớ tiếng bố mẹ và tiếng em gái. Không có tiếng nói, chỉ có tiếng máy lạnh và tiếng nước chảy. Mình cảm thấy nặng nề. Công việc làm mình cảm thấy mất kiểm soát thời gian. Mình cảm thấy cô đơn khi nhìn người qua lại ngoài quán. Đà Lạt đẹp, nhưng không có người bạn. Mùa hè sôi động, nhưng cũng là thời gian cô đơn. Mình nhận ra rằng, mặc dù tự do, nhưng không phải ai cũng có thời gian cho mình.
Nhưng sau hơn nửa năm sống ở Đà Lạt, anh dần cảm thấy…cô đơn. Mỗi ngày, mở mắt ra trong căn phòng không người, anh bất giác nhớ tiếng bố mẹ, tiếng em gái chạy uỳnh uỵch trên hành lang vì trễ học. Bây giờ không có một âm thanh nào cả, chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy ù ù, nhỏ nước xuống cái xô bên dưới. Anh ngồi dậy, kiếm cái gì ăn để bắt đầu một ngày. Trời hôm nay vẫn đẹp, nhưng lòng anh lại nặng, chẳng hiểu vì sao. Một số công việc vẫn chưa được hoàn thành mà ngày mai là hạn chót, miệng ngậm bánh mì, tay cầm cốc cà phê, anh ăn vội để chỉnh cho xong bộ ảnh đặng kịp giao. Công việc như cỗ máy thời gian, đem anh cuốn một phát tới tận chiều muộn, lúc này anh mới nhận ra mình đã bỏ bữa trưa, thế là gom cả trưa và tối lại ăn luôn một thể cho tiết kiệm.
Ngồi ngoài quán cũng làm anh nghĩ vu vơ. Nhìn dòng người qua lại, anh chợt nhớ ra cũng đã lâu rồi không có đứa bạn nào ghé. Đà Lạt là một điểm du lịch đẹp, cũng là địa điểm lý tưởng cho những bạn trẻ mơ mộng giống như anh đến trải nghiệm. Anh lên đây vào những tháng mùa hè, khách du lịch nhiều, bạn bè đi chơi nghe nói anh ở Đà Lạt liền hẹn kèo cà phê, thịt nướng, lẩu,... Thế nên chẳng bao giờ anh thiếu những buổi hẹn hò tụ tập. Nhưng mùa hè không kéo dài mãi, và khi mùa hè hết, những người bạn của anh cũng phải trở về với cuộc sống thường ngày. Thành phố vắng những bóng khách đi qua, lòng anh cũng vậy. Anh chợt thấy hụt hẫng như vừa tỉnh khỏi giấc mơ đẹp. Lần đầu tiên anh nhận ra ngay cả khi mình “tự do”, thì không phải mọi người cũng đều sẽ “tự do” để chơi với mình.
Tự Do và Sự Bấp Bênh với Lối Sống Freelance
Thu Nhập Bấp Bênh và Sự Lo Lắng
Gọi về gia đình, Anh Giữ Bí Mật Khó Khăn
Cơn Đau Đầu Tiên Khi Phải Tìm Sự Giúp Đỡ
Mắc Bệnh Loét Dạ Dày
Tự Do và Sự Thật về Sức Khỏe
Tự Do và Sự Liên Kết
Tự Do và Sự Cân Bằng
Tự Do Cực Đoan
Hậu Quả của Tự Do Cực Đoan
Tình Trạng Mất Cân Bằng
Học Hỏi từ Sự Cân Bằng
Tự Do không nên được dựa trên Cực Đoan
Tự Do và Sự Cân Bằng
Tự Do là Sự Kiểm Soát Cuộc Sống