blogradio.vn - Chúng tôi đã chia tay, chia tay khi cả hai vẫn còn tình cảm, chỉ tiếc là chúng tôi không đủ sức mạnh để vượt qua thực tại. Tôi đau và biết rằng anh cũng đang đau, qua lời kể của bạn bè với tôi về anh.
Có những việc bỏ lỡ đôi khi không phải là xấu, mà đôi khi nó mang lại một kết quả mới, một kết quả có thể không tốt nhưng cũng tốt hơn kết quả của hiện tại.
Đã một tháng sau khi chia tay, tôi không còn khóc nữa, nhưng nỗi đau vẫn không nguôi. Trong mỗi giấc ngủ của tôi, hình bóng anh vẫn hiện lên như một đoạn phim tua lại mối tình của chúng tôi, những ký ức không ngừng trỗi dậy khiến tôi muốn quên đi lại càng nhớ thêm.
Đó là tháng tám của bốn năm trước, khi đó tôi vẫn còn là sinh viên. Trong buổi văn nghệ của khoa, trong lúc đang đi đến chỗ ngồi, không may bị va vào một người, tôi mất thăng bằng và lùi lại vài bước, đạp vào chân một người đứng phía sau, quay đầu lại thì thấy một chàng trai khá cao, có gương mặt rạng rỡ. Tôi lẩm bẩm xin lỗi.
- Thật xin lỗi bạn nhé, bạn có sao không?
Không sao cả, không sao cả - Kèm theo đó là một nụ cười dịu dàng.
Sau khi bị từ chối, tôi và bạn tôi đi tìm chỗ ngồi, không biết rằng đó là bắt đầu của câu chuyện của chúng tôi.
Không lâu sau đó trong một lớp học, chúng tôi tình cờ gặp nhau và được phân vào cùng một nhóm. Sau một số lần gặp gỡ với anh ấy, tôi nhận ra rằng anh ấy là một người rất dịu dàng và ấm áp, cũng là một sinh viên năng động trong các hoạt động của khoa và trường. Điều này hoàn toàn trái ngược với tôi, một sinh viên khá bình tĩnh, chỉ tập trung vào việc học và ở ký túc xá. Hôm đó, nhóm chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê gần trường để làm việc nhóm, nhưng lại xảy ra sự cố khiến chiếc xe của tôi hỏng vào ngày hôm đó. Tôi chia sẻ tình huống của mình với nhóm để xin nghỉ, nhưng đã có một bạn trong nhóm đề xuất:
- Mọi người ơi, có ai còn chỗ trống trong xe không, hãy đón Vy đi cùng.
- Xe tôi còn chỗ trống đấy, hôm đó tôi sẽ đón bạn ấy đi.
Một tài khoản trả lời tin nhắn, đó là anh, rồi chúng tôi nhắn tin cho nhau hẹn chỗ và thời gian để anh đến đón, và hôm đó anh chở tôi đi và đón tôi về. Lúc đầu ngồi cùng xe mọi thứ khá im lặng, chỉ trò chuyện về những điều cơ bản như nơi ở và bài học, nhưng từ đó chúng tôi càng nói càng thấy hợp nhau hơn. Không bao lâu sau đó, hai đứa đã nói chuyện với nhau như đã quen nhau từ lâu. Sau buổi hẹn đó, chúng tôi cũng liên lạc nhiều lần để bàn về học tập, và từ đó, chúng tôi dần có tình cảm với nhau mà không biết từ khi nào. Hôm đó, anh mời tôi đi xem phim, tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh anh trong đầu hôm đó. Anh mặc áo thun trắng kết hợp với quần tây và áo sơ mi xanh ngoài, trông đơn giản nhưng lại thu hút mắt. Sau buổi xem phim, anh đã dũng cảm thổ lộ tình cảm với tôi. Và từ đó, chúng tôi bên nhau, không ồn ào, không sóng gió, đôi khi chỉ có những lúc giận dỗi với nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt rồi lại quên hết. Cuộc tình chúng tôi trôi qua êm đềm nhưng tình cảm chúng tôi không bao giờ phai nhạt, ngược lại càng ngày càng sâu đậm hơn, chúng tôi vẫn nắm tay nhau qua hết thời gian đại học.
Nhưng sau khi ra trường, chúng tôi gặp khó khăn với mối quan hệ, vì tính chất công việc buộc chúng tôi phải sống cách xa nhau, một điều mà trước đây tôi luôn sợ hãi. Và những gì tôi lo sợ đã xảy ra, những vấn đề của cuộc sống lứa đôi xa nhau mà ai cũng phải đối mặt. Mối quan hệ xa đã khiến chúng tôi mệt mỏi hơn, vì không thể thường xuyên gặp nhau. Khi phải đối mặt với vấn đề một mình và chỉ có thể than vãn qua điện thoại, dần dần chúng tôi trở nên kiệt sức và cuối cùng tôi là người quyết định nói lời chia tay, anh đã tôn trọng quyết định của tôi và có lẽ anh cũng cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này. Chúng tôi đã chia tay, chia tay khi cả hai vẫn còn yêu nhau, chỉ tiếc rằng chúng tôi không đủ mạnh mẽ để vượt qua hiện thực. Tôi đau lòng và biết rằng anh cũng đau như vậy qua những lời kể của bạn bè với tôi về anh.
Sau khi không ngừng nhớ về những kỷ niệm, tôi nhìn quanh văn phòng mà không thấy bóng dáng của anh. Kể từ khi chia tay, tôi đắm mình trong công việc để tránh những kỷ niệm buồn. Tôi sắp xếp đồ đạc để về nhà, và trên đường về, tôi vô tình đi vào một quán rượu. Tôi bước vào quán và thấy trong quán khá trống, chủ quán ra đón tiếp tôi một cách nhiệt tình, với ý định uống một ít để giải tỏa nhưng rồi tôi lại uống quá đà. Trong cơn say, tôi thấy mơ hồ hình ảnh chủ quán đưa cho tôi một ly nước.
- Cô gái, vì cô là khách hàng thứ 100 của quán tôi nên chúng tôi có ưu đãi dành cho cô.
Bà chủ nói và đưa ly nước trước mặt tôi.
- Khi uống xong ly nước này, cô chỉ cần ước một điều, điều ước ấy sẽ thành hiện thực.
Tôi trong mơ mịt mù đã uống cạn ly nước rồi ngã sấp xuống bàn. Khi tỉnh dậy, tôi ôm đầu sau cơn say đêm qua, nhìn quanh khung cảnh vừa xa lạ vừa quen khiến tôi không nhớ được gì, cho đến khi điện thoại kế bên vang lên.
- Sao mày không nhắn tin cho tao được, đã tới giờ đi học rồi đấy.
Tôi bỗng dưng như một kẻ ngốc ngếch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mơ hồ trả lời.
- Gì vậy?
- Mày còn ngủ mơ à, nhanh lên đi, trễ học rồi.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, đây là giọng bạn tôi, xung quanh là căn phòng ký túc xá năm xưa tôi từng ở, tôi choáng váng tưởng rằng đang mơ. Đưa tay lên nhéo một cái thì đau nhức, lúc này tôi lục lại ký ức mới nhớ lại sự việc tối qua, có lẽ khi gục xuống tôi đã vô thức ước mình trở lại quá khứ. Nhìn lại bên cạnh có một tờ giấy ghi 'chỉ có hiệu lực trong 1 tháng', có lẽ đây là mảnh giấy bà chủ để lại cho tôi.
Được sống lại thời sinh viên một lần nữa làm tôi rất hạnh phúc. Sau một ngày học tập, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng trẻ trung. Đến chiều, bạn nhỏ mời tôi đi xem văn nghệ ngày mai, khiến tôi phát hiện đó là ngày đầu tiên gặp anh ấy. Chần chừ một lúc, tôi đã quyết định đi cùng.
- Mai tớ bận rồi, mày đi với ai khác nhé, tớ xin lỗi nhiều nha.
Lúc đó, tôi đã quyết định ngăn cản mối tình này xảy ra. Không lâu sau khi đăng ký môn học, tôi đã cố ý chọn lớp khác để không gặp anh ấy, và vì thế mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhau. Nhưng mỗi khi tình cờ gặp lại anh, tôi không thể nhịn được mà thường quay đầu lại nhìn. Tôi nhìn thấy hình bóng chàng trai đã từng yêu mình, làm thanh xuân của tôi. Trong thời gian đó, tôi trân trọng từng khoảnh khắc, làm những điều trước đây đã bỏ lỡ. Rồi một tháng trôi qua, vào một buổi sáng, tôi tỉnh dậy trong căn phòng hiện tại nhưng ký ức vẫn còn sâu trong tôi. Có lẽ đó là lỗi khi chuyển về quá khứ, hoặc có thể là giá phải trả khi thay đổi lịch sử. Tôi sẽ sống mãi trong ký ức này trong khi đối phương không còn một chút ký ức nào. Tôi mở điện thoại lên, tìm tài khoản Facebook của anh, nhìn thấy anh có cuộc sống tốt đẹp, có một người yêu xinh đẹp và không còn gì về chúng tôi nữa. Nhìn thấy anh hạnh phúc, tôi cảm thấy nhẹ lòng hẳn.
Yêu một người là như thế, mình thà chịu khổ một mình còn hơn để cả hai cùng gánh chịu. Dù sao cũng vẫn buồn, một người buồn thôi cũng đủ, có lẽ bỏ lỡ cũng là cách để yêu một người.